(Độc vận)
Sóng nổi trở
trăn;
Gió vờn rên
xiết!
Mây thắt
khăn tang;
Núi choàng
áo biệt!
Cuối thu
cung tử sĩ, xác đau buồn rữa mục đất trời Nam;
Tháng bảy tế
vong nhân, hồn ảo não bềnh bồng sông núi Việt.
Oan linh nơi
cuối bải, khấn nỗi lòng u uẩn bi ai;
Uổng tử chốn
đầu ghềnh, xin tường dạ cảm hoài tống biệt.
Giọt chuông
sầu vọng tiếng thê lương;
Câu kệ thảm than
lời thống thiết.
Làn hương
bay quyện tỏa thấu không gian;
Sáp nến cháy
lung linh hòa nhật nguyệt.
Lật huyết sử:
Xưa huyết thống
một mẹ một cha, cùng nòi Hồng Lạc, mà dân tộc sao nỡ tương tàn;
Tích tông
dòng nhiều anh nhiều chị, cũng tổ Hùng Vương, cả giồng nòi lại đành tân diệt.
Tách đôi ngả
Triệu Lý tranh giành, khoanh vùng uy lực,
lập ngai vương tàn nhẫn mưu đồ;
Chia nhiều
nơi Ngô Đinh soán đoạt, hùng cứ bá quyền, phò chủ soái hung hăng chém giết.
……………..………………
Tây Đông kết
cánh kéo bè, Mạc Lê vong nghĩa, hai
vương triều xẻ mạch tim gan;
Nam Bắc chiêu
binh mãi mã, Trịnh Nguyễn đoạn tình, cặplãnh chúa khơi dòng máu huyết.
Mấy nghìn
năm nghĩa trọng mất không còn;
Bao niên kỷ
thân tình bay biến hết.
Bỗng nhiên:
Mới trời
trong đất lặng,gia đình trên dưới ấm êm;
Đang mưa thuận
gió hòa, tộc họ trước sau thân thiết.
Khiến nồi da
nấu thịt, bàn cuốc rèn giáo mác vội vàng;
Xui cốt nhục
tương tàn, lưỡi cày đúc đao thương mải
miết.
Chốn trị vì
lãnh địa truy lùng;
Nơi chiếm
đóng khoanh vùng bắt riết.
Trám đội
lính, khổ thân trai nhớ vợ rầu rầu;
Bổ sung
quân, đau phận gái thương chồng da diết.
Con vắng bố:
ngày sáu khắc thân côi;
Thiếp xa
chàng: đêm năm canh bóng khuyết.
Mệnh tồn
vong năm tháng đâu ngờ;
Phần sinh tử
khắc giờ chẳng biết.
Nơi trận địa:
Vỗngực điên
cuồng
Xưng danh gớm
ghiếc
Thầy trò kia
đểu cáng môi càn
Bằng hữu nọ
xỏ xiên miệng nhiếc
Tiếng cồng
reo phóng tới đâm thây;
Hồi trống giục
lao vào thọc huyết.
Em đâm anh mỹ
mãn mưu đồ;
Cháu chém
chú hoàn thành công viêc .
Chiến địa
thây phơi ngất núi, lũ quạ đen tấp nập tìm ăn;
Sa trường
máu chảy tràn sông, bày diều xám ồn ào nhập tiệc.
Sống chẳng
hương thôn;
Chết không mộ
huyệt!
Mây thảm mưa
gào;
Sóng gầm bão
thét!
Đâu bia xám khắc
ghi;
Chỉ sử xanh
chép viết.
Than ôi:
Người thắng làm vua nở ruột căng lòng;
Kẻ thua làm
giặc sôi gan lộn tiết.
Vòng nguyệt
quế phía trước ngọt lùi;
Tấm huy
chương đằng sau đắng nghét.
Rung đùi lãnh
sự, ngoại quốc kia khoan khoái thỏa thuê;
Vuốt tóc sứ
thần, lân bang đó gật gù khinh miệt.
Vận nước suy
chao đảo xô nghiêng ;
Cơ nhà yếu
lung lay khánh kiệt.
Đất thấp ơi!
Tường nỗi đọa đày;
Trời cao hỡi!
Thấu chăng nạn kiếp.
Thương thay
Tử đã tử chẳng
vẹn hình hài;
Vong là vong
không còn dấu vết.
Đom đóm lập
lòe bãi sậy sông oan;
Ma trơi ẩn
hiện đồng hoang đất nghiệt.
Miếu oan hồn
vía ngại thông phần;
Thành uổng tử
hồn e hóa kiếp.
Nắng chờn vờn
héo hắt vầng dương;
Mây u ám che
mờ bóng nguyệt.
Trộm suy:
Sống ở trời
Nam;
Chết nơi đất
Việt.
Người anh
hùng không gặp thế luôn hùng;
Đấng tuấn kiệt
chẳng phùng thời cũng kiệt.
Phù hoa này
thôi chớ chần chừ;
Ảo ảnh đó
xin đừng nuối tiếc.
Thể phách đà
điêu đứng trần gian;
Anh linh hãy
an nằm vĩnh quyết.
Cõi xô bồ đúng
thật mơ màng;
Miền trần thế
chỉ là giấc điệp.
Phúng tế cách
lìa;
Điếu văn từ
biệt!!
Bongtaduong