Trang

19 tháng 3, 2015

KINH BÁCH DỤ (11-14)



11. Bà La Môn Giết Con
Xưa ngoại phái có nguời kiêu ngạo
Vỗ ngực xưng thấu đáo vị lai
Đi qua phuơng lạ khoe tài
Ôm con thảm thiết khóc hoài không ngưng

Có nguời hỏi sao dưng đổ lệ
Trả lời ngay xin kể nguồn cơn
Tôi thông lấp bể dời non
Bảy ngày sau nữa đứa con băng hà

Nguời khuyên nhủ con đà khỏe khoắn
Chắc hẳn là tính toán sai chăng?
Không không tôi thấu rõ ràng
Thông thiên đạt địa trong bàn tay đây

Bảy ngày đến con này chẳng chết
Giữ uy xằng thôi  giết phăng đi
Miễn sao danh tiếng tiên tri
Chứng minh tài cán duy trì nguời dưng
oOo
Nguời kiêu hãnh tự xưng đắc đạo
Tu đức gì chỉ mạo danh thôi
Biết bao thủ đoạn trong đời
Khoe mình che mắt mọi nguời cả tin



12.         Quạt Nước Đuờng
Xưa có kẻ nấu hàng đuờng cát
Có nhà giầu ghé tạt sang chơi
Xun xoe nịnh hót bèn mời
Vui lòng nán lại uống tôi chén trà

Vội vã lấy đuờng hoà cùng nuớc
Bỏ trong nồi nấu ruớc bùng lên
Chất nhiều củi cháy to thêm
Nuớc reo sùng sục quạt liền cho nguôi

Phì phạch quạt mồ hôi nhễ nhại
Đâu nguội gì lửa mãi sôi reo
Nguời xem thấy vậy cuời khèo
Nuớc trên lửa duới làm sao nguội dần
oOo
Lửa dục tánh: tham - sân - si cháy
Chẳng diệt trừ đòi giải thoát sao?
Khổ công tu niệm cách nào
Nhọc nhằn vô ích chẳng bao giờ thành


13. Sự Thật Chứng Minh
Có một nhóm ngồi bàn bình luận
Hạnh nguời kia vi phạm hai điều
Một là sân giận quá nhiều
Và luôn lỗ mãng không tiêu nóng hoài

Đúng lúc đó nguời này trờ đến
Chợt đùng đùng lớn tiếng gào to
Ta sân ta mãng bao giờ
Đánh cho chừa thói đôi co chuyện nguời

Nguyên cả đám đuơng ngồi vội đứng
Thôi thôi nào cái bụng đang sôi
Rành rành sân nộ đó thôi
Chứng minh hiện tại đang lòi ra đây
oOo
Nghe câu chuyên kể này nghiệm thấy
Mắt không tròng nhận lấy điều sai
Duy trì nết xấu hoài hoài
Bao giờ mới ngộ tự khai tâm mình



14. Giết Kẻ Dẫn Đường
Xưa có bọn thuơng gia huynh đệ
Đến nơi xa tìm kế sinh nhai
Đuờng đi núi thẳm sông dài
Tìm nguời huớng đạo khỏi sai lạc lầm

Đi nửa đoạn miếu thần chặn tiến
Tập quán đây phải hiến mạng nguời
Tế tà cúng bái xong xuôi
Tuỳ tùng mới đuợc qua nơi miếu này

Trong tất cả chúng đây khăng khít
Đều anh em thân thích huơng đồng
Duy nguời huớng đạo là không
Thì thôi giết hắn tế xong lên đuờng

Không nguời dẫn tai uơng ập đến
Lạc lối liền bước tiến quẩn quanh
Chập chùng núi thẳm rừng xanh
Bơ vơ chết hết xác thành cỏ hư
oOo
Đuờng đến Phật , pháp thư tiên đạo
Phải điều nghiên tham khảo rõ ràng
Chấp mê vọng tuởng bất an
Trọn đời không thoát nhận toàn khổ đau

Bongtaduong


17 tháng 3, 2015

KINH BÁCH DỤ (7-10)



1.            Nhận Người Làm Anh
Xưa phú hộ thông minh đứng đắn
Kẻ xa gần thuờng thán phục danh
Có nguời đến nhận làm anh
Sớm thăm tối viếng thật chan chứa tình

Trong tâm địa chỉ rình cơ hội
Kiếm bạc tiền vụ lợi vào thân
Ngày kia phú hộ sa chân
Rơi vòng phá sản lầm than cơ hàn

Ngay lập tức anh chàng trở mặt
Hất hủi liền quay ngoắt láo liên
Này ông tôi chẳng anh em
Đừng mơ mộng nữa hãy xem thân mình
oOo
Nguời lợi dụng trộm rình giáo pháp
Nhân vơ vào ôm ấp bung xung
Tâm tư chất chứa tà hung
Xong rồi phỉ báng quay lưng ngơ liền


2.            Trộm Áo Nhà Vua
Xưa có gã nhà quê trộm đạo
Lẻn vào kho lấy áo  vua triều
Trộm rồi bôn tẩu mất tiêu
Trốn về ẩn náu quạnh hiu xó rừng

Vua thấy mất truy lùng tận gốc
Phái quân quan nã tróc ngọn nguồn
Cuối cùng tóm đuợc tên gian
Giải về xét xử vén màn tra cung

Y chối biến áo dòng tổ phụ
Đã truyền lưu ấp ủ mấy đời
Vua bèn chớ nói lôi thôi
Đem ra mặc thử tức thời biết ngay

Tên trộm đạo loay hoay bối rối
Mặc truớc sau chẳng nổi sao xong
Hết đuờng chối cãi lung tung
Đành cam thú nhận xin mong khoan hồng
oOo
Nguời biển lận trộm chồng giáo nghĩa
Sao am tuờng thấm thía ngữ ngôn
Dẫu rằng có cũng như không
Sau cùng bản chất lộ ròng gian phi

  
3.            Kẻ Ngốc Khen Cha
Xưa có kẻ khen cha quá mức
Phẩm hạnh to nhân đức đâu bì
Tài cao trí rộng thông tri
Công minh chính trực không chi sánh bằng…

Lúc ấy có người đần tự nghĩ
Ta cũng nên khen quý sinh thành
Cha tôi vuợt trội cha anh
Tuyệt đuờng dâm dục khi sanh đến giờ

Nguời qua lại cuời ồ cắc cớ
Tuyệt dâm mà sao có anh đây
Thừ nguời đớ luỡi thộn ngây
Làm sao đáp đuợc trơ thây cứng hàm
oOo
Nói không đúng nguời toan chế nhạo
Bị chê cuời xự xạo điêu ngoa
Miệng mồm vọng ngữ ba hoa
Phạm vào ngũ giới ắt là không nên

10. Phú Ông Cất Lầu
Xưa trọc phú thân ngu trí dốt
Ngắm nhà bên ba lớp lầu hoa
Nghĩ ta tuy ít bạc ngà
Cũng làm đuợc một trong ba lầu này

Vội đi kiếm thầy xây hỏi thử
Cất cho ngay một thự lầu ba
Nhận lời kiến trúc móng đà
Khởi công lần luợt ngày qua lại ngày

Tên trọc phú đến đây xem vậy
Rất ngạc nhiên cảm thấy bất bình
Tầng cao đâu có hiện hình
Chỉ xây phía  duới không thành lầu ba

Mặc giải thích những là cố chấp
Đâu cần xây tầng thấp làm chi!
Chủ nhà sao quá ngu si
Thợ xây chán nản bỏ đi cho rồi
oOo

“Giới – Định – Huệ” ba nơi nền tảng
Chẳng học đòi La Hán chứng ngay
Tu mà vội vã cuồng ngây

Như tên trọc phú sạn đầy đầu ngu

Bongtaduong

13 tháng 3, 2015

KINH BÁCH DỤ (3-6)



3.            Khoanh Tay Chịu Đòn
Xưa anh ngốc đầu trơn trọc hói
Có một nguời rất đỗi hung hăng
Lại bên giở thói điên xằng
Trái lê lấy đánh nhiều lần máu tuôn

Tuy thương tích anh luôn im lặng
Chẳng trả đòn phản kháng làm thinh
Nguời xem thắc mắc bất bình
Sao trơ ra thế tội tình lắm thay

Anh chàng ngốc đáp ngay lập tức:
Nguời đánh tôi láo xấc ngu si
Đầu mà cứ tuởng đá bi
Trái lê nó đập biết chi là mình

Nguời chứng kiến trách anh chàng ngốc
Thật đáng thuơng bị tróc đòn đau
Đứng yên chịu trận không nào
Ngu chi ngu thế nguời đâu chán phèo
oOo

Chuyện đó giống Tỳ Kheo định huệ
Ép bản thân lấy lẽ tu hành
Mong nguời ca tụng thanh danh
Tưa như chàng ngốc đầu đành bị thương


4.            Giả Chết Dối Chồng
Thuở xưa có anh chàng vợ đẹp
Tính lăng loàn  chẳng biết thủy chung
Anh yêu thuơng vợ vô cùng
Nhưng nàng trái lại buông lung mơ màng

Chồng đi vắng ra đàng lập kế
Kiếm bà già đặt để mưu thông
Tìm thây cô gái quê đồng
Đem vế nói dối tử vong vợ nhà

Chồng về đến chan hoà lệ đổ
Thuơng tiếc nàng tế giỗ cư tang
Tử thi hoả táng đàng hoàng
Cốt tro đựng đãy hằng mang bên mình

Cô vợ nọ kết tình duyên khác
Sắc tàn phai lại vác thân về
Thưa chồng kể lể ủ ê
Em là đích thực hôn thê của chàng

 Chồng phát cáu: Cô đang luẩn quẩn
Vợ yêu tôi mãn phận từ lâu
Mặc cho giải thích đâu đâu
Chồng luôn phủ nhận, cút mau ra đuờng
oOo

 Tự tay lấy tấm guơng đập sẵn
Rồi ghép vào lành lặn đuợc sao
Nước ly cầm hắt đổ nhào
Vãi văng tung tóe hốt vào đủ chi!


5.            Khát Không Uống Nước
Xưa có kẽ đi đuờng khát nuớc
Cổ họng khô ao uớc giải lao
Nhìn suơng mù tận nơi nao
Ngỡ là nuớc uống phóng ào như giông

Trên đuờng chạy có sông truớc mặt
Ở ngay bên nuớc mát tràn bờ
Thấy rồi nhưng ngoảnh làm ngơ
Quyết tình không uống đứng trơ mắt lỳ

Nguời qua lại lạ kỳ hỏi gặng
Nuớc ngay bên chẳng đặng uống sao?
Trả lời ngốc nghếch duờng bao
Nuớc nhiều như thế khi nào uống xong

Tự xét thấy uống không hết đuợc
Chẵng dại gì đem ruớc vào thân
Vậy nên tôi quyết không gần
Nguời nghe cuời rộ, sao đần độn ghê
oOo
Tu buớng bỉnh chấp nê kiến giải
Đạo mênh mông bỏ lại không trì
Trôi vòng sanh tử sầu bi
Làm sao đắc đạo đáng chê cuời nhiều.

6.            Giết Con Thành Gánh
Xưa có kẻ sanh con bảy đứa
Một chết đi để phứa trong nhà
Vội vàng thúc hối toàn gia
Thu gom di chuyển ra xa cấp thời

Nguời hàng xóm buông lời hỏi gặng:
Con chết rồi sao chẳng mang chôn
Bỏ nhà xa hẳn làng thôn
Thật là dại đột trí hồn ngẩn điên

Anh ta đáp:  đuơng nhiên là vậy
Đúng hay sai xin hãy tính sau
Cách nào tiện lợi cho mau
Vì còn nửa gánh mới vào đủ đôi

Rồi cứ thế y lời tuyên bố
Giết thêm con cho đủ thăng bằng
Hai con một gánh ngang hàng
Đem lên núi táng, Ôi thằng độn ngu
oOo
Không sám hối nguời tu phạm luật
Ngày qua ngày chồng chất bao phen
Khoan khoan đầy gánh vun lên
Mới lo sám hối chỉ thêm muộn màng

Bongtaduong

5 tháng 3, 2015

KINH BÁCH DỤ


Bộ kinh Bách Dụ gồm 98 bài thí dụ của Phật nói do Ngài Pháp Sư Tăng Già Tư Na sao lục trong kinh tạng. Hai thí dụ rốt sau: "Thuốc hay hòa trong đường phèn", "Dùng lá gói thuốc A Dà Ðà" là của Pháp Sư tự soạn, để tổng dụ cho diệu lý đủ trong những thí dụ trên. Một đời thuyết giáo trong bốn mươi chín năm, tùy theo căn cơ chúng sanh sai khác, Ðức Phật nói ra vô lượng Pháp môn không đồng. Khi nói thấp, khi nói cao, từ dễ lần đến khó, đem gần tỉ dụ xa. Chung qui chỉ hướng về một mục đích duy nhất là làm cho chúng sanh tự giác ngộ bản tánh sáng suốt của mình….


LỜI ĐẦU

 

Thành Vuơng Xá lưu chân Đức Phật,

Nhiều Tỳ Kheo, Bồ Tát luận bàn.

Thiên Long bát bộ râm ran,

Chư dân ba vạn sáu ngàn thính quan.

 

Năm chục vị trong hàng chúng hội,

Hỏi Phật rằng : Nguồn cội sâu xa.

Nhân sanh có hoặc không à!

Vui lòng chỉ dậy cho ra đũa đòng.

 

Phật mới nói: Cũng không – cũng có,

Tử vô - sinh hữu đó hay chăng!

Hỏi: nguời ở tự đâu sanh?

Đáp: là từ lúa mà thành ra thôi!

 

Năm giống lúa hỏi nơi nào hóa?

-Từ bốn nguyên: Thuỷ - Hỏa _ Địa – Phong!

Hỏi thêm: tứ đại quy vòng,

Do đâu mà có xin thông trí lòng?

 

-Bốn loại đó từ không mà có!

Vậy hư vô chẳng rõ do đâu?

-Tự nhiên đã rất nhiệm màu,

Nê Hoàn sanh sẵn từ đầu đến đuôi!

 

Nê Hoàn pháp không xuôi không nguợc,

Bao nhiêu câu hỏi luớt  tới cùng.

Từ đầu chí cuối thủy chung,

Không không có có trùng trùng diệt sanh.

 

Bạch hỏi Phật: Nê Hoàn đã nhập?

Đáp rõ ràng: chưa cập còn đây!

Hỏi: chưa? sao biết vui này,

Xin cho tuờng tận trình Thầy kính tôn?

 

Ta hỏi lại: Chúng sanh Vui? Khổ?

Kính thưa rằng: thậm khổ nào vơi!

Con nguời khi chết tả tơi,

Thịt xuơng rữa nát dập vùi nông sâu.

 

-Nguơi chưa chết mà sao biết khổ!

Nhưng còn ta thấy tỏ muời ranh.

Phật tôn không tử không sanh,

Suy ra từ đó Nê Hoàn lạc hoan.

 

Liền khi đó năm trăm Phạm Chí,

Giác ngộ liền nhất trí xin tuân.

Tu Đà chứng quả hỷ hoan!

Nghe trăm thí dụ nhân gian thói thuờng.

 

 


BÁCH DỤ:

 

1.            Người Ngu Ăn Muối
Chuyện xưa có nguời ngu đến bạn,
Trưa đuợc mời ở nán dùng cơm.
Nếm canh thấy nhạt chưa ngon,
Chủ thêm chút muối mặn hơn đậm đà.

Chàng tự nghĩ thật là lẩn thẩn,
Muối ăn nhiều chắc hẳn ngon đây.
Xin ngay một chén thật đầy,
Bưng lên sung sướng trút ngay vào mồm.

Toàn hốc miệng kinh hồn tận cúa,
Chạy quýnh chân nôn mửa vội vàng.
Móc hầu thốc tháo tràn lan,
Để đời bài học hỡi chàng thậm ngu?
                    oOo
Nguời hành pháp vội tu cũng thế,
Đọc tham lam kinh kệ cho nhiều.
Miệng to họng nhỏ tí teo,
Làm sao nuốt lẽ huyền siêu ngút trời.



2.            Ðể Dành Sữa
Xưa có kẻ tháng sau thết tiệc
Cần sữa ngon cho việc đãi đằng
Dự trù vắt óc lo toan
Sao cho đầy đủ chu toàn truớc sau

Nếu nặn sữa từng khâu một đó
Bỏ vào thùng ắt gỗ mục hư
Chi bằng cứ để vú bò
Chắc ăn chẳng mất không lo lắng phiền

Nghĩ đến đó tự khen thực tế
Tách bê con khỏi mẹ riêng chuồng
Ngày ngày hí hửng ngồi trông
Chờ khi đến việc cũng không muộn gì

Thấm thoát đã đến kỳ đãi khách
Đưa bò ra cố vắt sữa tuơi
Ô kìa một giọt chẳng rơi
Nào đâu xuất hiện khách cuời ngu si

                 oOo
Ngẫm đến chuyện nguời đi bố thí
Đợi nhiều tiền mới nghĩ tha nhân
Không hề tranh thủ thời gian

Như ngu tích sữa biến tan còn gì!

Dệt thơ Bongtaduong