Trang

21 tháng 11, 2015

KINH BÁCH DỤ 61-65


61. Tạo hình người

Kìa đệ tử Bà la tuyên khắp
Phạm Thiên vương tạo lập vũ hoàn
Muôn loài vạn vật đầy tràn
Đều do pháp lực Đấng làm mà nên

Một đệ tử tài hèn trí mọn
Miệng huyênh hoang: tôi trọn khôn luờng
Một ngày y gặp Phạm vuơng
Con mong sáng tạo ra muôn vạn loài
  
Thầy ngăn cản trí tài chưa đủ
Bản lãnh chi mà cứ cuồng ngông
Coi  lời dậy bảo như không
Nặn ngay một vật thoáng trông dị hình

Cổ nhỏ quắt đầu phình vĩ đại
Bàn chân bè cẳng lại tí ti
Trông qua giống quỷ A tỳ
Hình dung dị hợm giống chi loài nào
oOo
Vì nghiệp báo tạo bao sinh vật
Kiếp luân hồi  nhị thập nhân duyên
Đâu nào do bởi Phạm Thiên
Có đâu vuớng mắc nhị biên mà hòng

62. Ăn Thịt Gà


Xưa có một bệnh nhân sức qụy
Mời lương y chẩn trị thuốc thang
Khám xong huyết mạch kỹ càng
Khuyên thuờng ăn uống nhiều đàn gà non

Bệnh nhân bảo thằng con rành rọt
Ra chợ mua chỉ một gà thôi
Ăn qua lần ấy xong rồi
Không dùng tiếp tuc nào vơi nhẹ mình

Thầy thuốc hỏi bệnh tình thuyên giảm?
Thật lòng thưa giới  hạn một gà
Ngỡ rằng như vậy cũng qua
Ít nhiều đều thế khác là chi đâu!
oOo
Học Phật pháp suy sâu xét rộng
 Phải thuờng xuyên chú trọng ngày ngày
Có đâu tìm hiểu sơ sài
Hầu mong đắc đạo thật sai lầm nhiều

63. Chạy Trốn
Chuyện xưa kể nuớc Càn-Đà-Vệ
Có một đoàn văn nghệ diễn tuồng
Gặp thời đói kém thất thuờng
Cả đoàn gồng gánh tha phương kiếm tiền

Đuờng đi phải qua triền núi hiểm
Nhiều qủy ma ẩn hiện sát sanh
Tối trời đêm xuống thật nhanh
Đoàn nguời mệt mỏi thôi đành dừng chân

Suơng xuống phủ, gió vần lạnh lắm
Đốt lửa tên suởi ấm bập bùng
Có nguời mắc chứng bệnh run
Lấy đồ La sát mặc chung ngủ ngồi

Nửa đêm đó một nguời thức giấc
Thấy quỷ ngồi hoảng hốt vùng la
Co chân phóng trốn thật xa
Cả đoàn kinh động cũng ùa chạy luôn

Anh chàng bệnh nghe ồn chợt tỉnh
Thấy đoàn nguời quáng quýnh kinh tâm
Hoảng hồn vùng chạy sát chân
Thực hư chẳng rõ cứ lần theo sau

Đoàn chạy trốn ngoái đầu nhìn cuối
Ôi quỷ vuơng cứ đuổi không ngơi
Gai cào đá vấp tả tơi
Đến khi trời sáng mới lòi lộ ra
oOo
Nguời đời thế mong tìm tối thuợng
Còn u mê huyễn tuởng ám hồn
Não phiền bàm chặt đâu buông
Tự mình quấy nhiễu sa vòng quẩn quanh

64. Quỷ Trong Nhà Cũ

Có nhà cổ không ai cư trú
Đồn đãi rắng quỷ ngụ bên trong
Ai ai cũng sợ kinh hồn
Dám đâu bén mảng nào mong lại gần

Bỗng có kẻ to gan  lớn mật
Nói tối nay  tôi nhất định vào
Lại thêm một kẻ cứng đầu
Cũng tuyên trùng hợp như nhau y lời

Đứa đến trước vào rồi đóng kỹ
Cửa cài then phòng quỷ đi vào
Đứa sau đạp cửa xông ào
Bên ngăn bên phá anh nào cũng hăng

Cửa vỡ nát hai thằng tuởng quỷ
Cứ xông vào tỷ thí đánh nhầu
Sứt tai mẻ trán u đầu
Sáng ra nhận biết mặt nhau mới ngừng
oOo
Đời luôn có đối phuơng tranh cạnh
Ai cũng cho lẽ mạnh là mình
Tranh hùng ẩu đả bất minh
Đều là ngu ngốc khi kình chống nhau

65. Ăn Bánh Độc

Xưa có một gia đình xung khắc
Vợ thù dai mưu ác rửa hờn
Thuờng rình cơ hội chờ trông
Tìm phuơng lập kế cho chồng chết tươi

Dịp may đến chàng rời xứ sở
Đi làm ăn tận ở nước xa
Gói năm trăm bánh đậm đà
Tẩm vào độc duợc làm quà hôm mai

Chồng xúc động chia tay vợ đảm
Trẩy lên đuờng chưa dám bóc ăn
Đuờng rừng trời đã tối tăm
Leo cây cao ngủ hành trang quên cầm

Đêm hôm đó năm trăm tên cuớp
Cứ mỗi thằng một ngựa hung hăng
Dừng chân nơi cánh rừng hoang 
Thấy bao bánh lạ chia ăn đồng đều

Toàn bọn cuớp thảy  đều tắc tử
Anh chàng kia thu ngựa lên đuờng
Vào triều ra mắt quốc vuơng
Chính tôi đã diệt lũ cuờng đạo đây

Vua nuớc ấy truyền ngay thánh chỉ
Đi điều tra sự thể kỹ càng
Quả nhiên bọn cuớp năm trăm
Chết trong rừng bởi tay chàng dũng nhân

Vua cảm khái thuởng ban tuớc lộc
Cùng bạc vàng gấm vóc đất đai
Triều thần ghen tức ngoại lai
Dèm tâu thiên vị điếc tai không ngừng

Vua nổi giận mắt trừng phán bảo
Ai khả năng thách đấu ra mau
Thi tài võ nghệ thấp cao
Quan quân hãi sợ dám đâu tranh hùng

Xảy trong nuớc nơi rừng hiểm trở
Có mãnh sư ác thú hại đời
Chúng tâu duy nhất có nguời
Mới đầy bản lĩnh đến nơi diệt trừ

Vua chấp thuận triệu nhờ sở cậy
Cấp một dao một gậy lên đuờng
Lệnh vua nào dám buớng uơng
Đánh liều dấn buớc vô phuơng chối từ

Sư tử thấy gầm gừ gào rống
Nhảy ngay vào vồ sống chàng trai
Kinh hoàng ví bạt hồn bay
Nhanh chân tẩu thoát trèo ngay lên cành

Vật đứng duới há banh miệng rộng
Thật bất ngờ dao nhọn văng rơi
Đúng vào họng thú chết tuơi
Dịp may hiếm có cho đời chàng kia

Quá vui suớng kéo về lợi phẩm
Tấu trình vua bổn phận chu toàn
Triều thần bái phục uy năng
Nhà vua tâm đắc thưởng  ban hiền tài
oOo
Chuyện ngũ dục cơ may tránh hoạ
Là chứng minh sơ quả Tu Hoàn
Gặp vua như hội thánh nhân

Não phiền chiết phục đại ân tựu thành

Dệt thơ: Bóng Tà Dương

17 tháng 11, 2015

KINH BÁCH DỤ 56-60




56. Cái Không Có

Xưa hai kẻ đi trên đường trống
Nguời đẩy xe toàn giống cây vừng
Loay hoay giữa vũng đất bùn
Nhọc nhằn lui tới vô cùng khổ ghê

Bèn kêu gọi kéo xe lên cạn
Rất sẵn sàng cứu nạn cho xong
Lấy gì ra để trả công
Thưa tôi không có gì mong đáp đền

Hai nguời giúp kéo lên hoàn tất
“KHÔNG CÓ” đâu? Trả gấp ra đây
Đợi chờ xòe mỏi bàn tay
Phu xe bối rối giãi bày ra sao!

Một nguời đó hiểu cao lẽ thật
Thôi đi nào bất tất vẩn vơ
Phu xe từng nói nãy giờ
Đã đưa “KHÔNG CÓ” còn chờ đợi chi
oOo
Trong cảnh giới luận suy “KHÔNG - CÓ”
Hình thể này lúc tỏ lúc tan
Vô nguyên vô tuớng thính quan
Chơn không nhập lý luận bàn giác mê
 ".
57. Bị Đạp Rụng Răng

Xưa có một phú ông uy tín
Gia nhân hầu xu nịnh tranh ham
Phú ông mắc bệnh khạc đàm
Bao nhiêu lần nhổ tranh phần đạp lên

Lại có kẻ kề bên hầu cận
Nhưng chậm chân chẳng dẩm đuợc đờm
Thôi đành suy nghĩ nguồn cơn
Tranh công truớc lúc phú ông nhổ phè

Rình đến lúc khò khè cuống họng
Đứa gia nhân vút phóng đạp phăng
Trúng ngay mặt chủ rơi răng
Bao nhiêu máu miệng chảy tràn rách môi

Đau đớn quá buông lời mắng xả
Tại làm sao nguơi đá miệng ta
Bày tôi thưa lại thật thà
Do tranh phúc chủ nên ra nỗi này
oOo
Làm đúng lúc phút giây xuất phát
Đợi thời cơ quan sát kỹ càng
Non suy đón truớc vội vàng
Gây nhiều khổ não đeo mang phiền hà

58. Chia Của

Xưa trong nuớc Ma-la tộc hệ
Có phú ông Sát đế bệnh tình
Biết giờ lâm tử tàn sinh
Gọi hai con lại trối tình truớc sau

Khi cha chết cùng nhau mai táng
Cả gia tài sòng phẳng công tâm
Y theo di chúc mỗi phần
Chia đi chia lại khó phân cho đều

Cãi cọ mãi gây nhiều phiền não
Đành nhẽ nhờ ông lão giải thôi
Khó chi mỗi thứ cắt đôi
Ăn đồng chia đủ từng nguời là xong

Nghe phân định quyết lòng thực hiện
Toàn gia trang cắt nghiến hai phần
Chiếu chăn giuờng chõng áo quần
Tiền tài văn tự cắt luôn công bằng
oOo
Lý và pháp tu hành Phật pháp
Chớ buộc ràng nguyên tắc đóng khung
Tùy nghi uyển chuyển hợp cùng
Vô tình hủy hoại lại không đuợc gì!
  
59. Xem Làm Bình

Xưa hai kẻ đồng đi nghị sự
Thấy thợ làm bình sứ nơi xa
Tay nghề tinh xảo tài hoa
Trầm trồ thích thú lân la đến nhìn

Một nguời nhớ như in giờ hội
Dẫu say mê cũng vội lên đuờng
Tham gia góp mặt hội truờng
Được mời dự tiệc nhận luôn phần quà

Nguời còn lại la cà lò gốm
Mãi đến chiều chưa dợm bước đi
Cố tình hội nghị bỏ bê
Mệt phờ bụng đói còn chi tiệc mừng
oOo
Nguời thế tục xem thuờng thời khắc
Mải đam mê quên phắt tu hành
Trầm luân bể khổ tử sanh
Bao giờ chứng quả chánh thành hồi tâm

60. Thấy Vàng Dưới Nước

Có nguời trẻ bên hồ ngoạn cảnh
Thấy đáy ao lấp lánh thoi vàng
Nhảy ngay xuống nuớc vội vàng
Lặn mò hì hụp chỉ toàn bùn hôi
Lên bờ thở thì ôi lại thấy
Cứ y nguyên chỗ ấy lạ kỳ
Nguời cha tiến đến hỏi gì?
Bèn thưa tường tận chuyện hy hữu này

Cha ngó xuống biết ngay là bóng
Còn vàng nguyên ở bọng cây cao
Leo lên lấy xuống đi nào
Quả nhiên kim loại đính vào tàn cây
oOo
Nguời phạm tục ngày ngày đuổi bắt
Những phù hoa bóng sắc hão huyền
Quên đi chất thực căn nguyên
Gánh bao khổ nhọc ưu phiền mà thôi


Dệt thơ: Bóng Tà Dương

16 tháng 11, 2015

KINH BÁCH DỤ 51-55


51. Người Tớ Gái

Xưa có bọn năm nguời hùn hạp
Muớn nàng hầu giúp vặt trả tiền
Một nguời ra lệnh truớc tiên
Giặt đồ cho chủ mau lên chút nào!

Bốn còn lại cũng ào đồng loạt
Thật khó khăn biết đáp từ đâu
Thì thôi kẻ truớc nguời sau
Giặt đồ lần luợt cũng đâu muộn màng

Nhưng bốn kẻ mắng nàng xa xả
Ta bỏ tiền gom cả năm phần
Sao mi thiên lệch công bằng
Muời roi trừng phạt cho hằng biết thân
oOo
Đời tứ khổ do nhân duyên tới
Bốn ưu sầu  tiếp nối truớc sau
Sanh – già – bệnh – tử theo nhau
Đâu cùng một loạt như hầu gái kia

52. Trò Vui Giả Dối

Xưa có một thiên tài âm nhạc
Vua thỉnh cầu tấu hát trong cung
Ngàn vàng hứa hẹn trả công
Cuộc vui mỹ mãn mà không thấy tiền

Vua viện lý: nguời lên diễn tấu
Ta nghe âm hư ảo VUI TAI
Bạc vàng hứa trả đủ đầy
Cũng là VUI BỤNG cho ngài mà thôi
oOo
Cuộc huyễn hoá cõi đời hư thực
Hình trong guơng, bóng nuớc còn đâu
Vô thuờng sanh diệt qua mau
Chuốc chi phiền toái chỉ sầu muộn thôi
  
53. Lão Sư Bị Hành Hạ

Hai đệ tử theo hầu sư phụ
Thầy bệnh tình liệt rũ đôi chân
Mỗi anh tả hữu chia phần
Lo công đấm bóp hai chân cho thầy

Nhưng khổ nỗi bọn này bất thuận
Luôn cãi nhau lý luận loanh quanh
Đổ thừa chán ghét sự sanh
Oan gia nghiệp báo nói hành xỏ xiên

Có bữa nọ một tên vắng mặt
Đứa ở nhà đánh dập một bên
Thằng kia về giận xung thiên
Vạch chân còn lại đập liền cho cân
oOo
Tu học Phật tự tôn giáo phái
Chê bai nhau tranh cãi bất hoà
Tự mình gieo cuộc phong ba
Bao nhiêu kinh tạng Phật đà tiêu tan

54. Ðầu Rắn Và Đuôi Rắn Tranh Cãi

Có con rắn đầu đuôi tranh bước
Đòi phần hơn đi truớc đi sau
Hai bên cãi vã đâu đâu
Quyết dành phần thắng một câu chẳng nhuờng

Đầu rắn nọ xuống đuờng tiến tới
Lập tức đuôi cuộn vội cành cây
Làm sao bò đuợc ô hay
Thôi thì đành để đuôi này tiên phong

Đuôi đi truớc lại không mắt tỏ
Sa ngay vào lửa đỏ hầm sâu
Bị thiêu cháy rụi đuôi đầu
Toàn thân chết thảm còn đâu tranh giành
oOo
Thầy trò phải phân rành ngôi thứ
Chớ tranh khôn sinh sự khinh thuờng
Chê thầy kỷ luật lơi buông
Bao nhiêu tai hoạ thảm thuơng sẵn chờ

55. Cạo Râu Vua

Xưa có một lính hầu nô bộc
Kề cận vua bảo bọc trung thành
Điều binh xuất trận giao tranh
Địch quân vây hãm nguy nan trùng trùng

Nguời hầu cận vô cùng dũng luợc
Phá vòng vây cứu đuợc chúa mình
Vua vui cảm động chí tình
Hiền khanh có muốn cứ xin chẳng từ

Nguời gia bộc quá ư là lạ
Chỉ xin ngài cạo cả chòm râu
Nhà vua chấp thuận yêu cầu
Giữ tròn lời hứa có đâu khác lời

Thiên hạ thấy chê cuời xuẩn ngốc
Đuợc ân ban mưa móc mà ngu
Phải chi xin nửa cơ đồ
Vinh hoa không lấy, lại khờ dại điên
oOo
Chuyện tỉ dụ: nhân nguyên hai bậc
Đuợc làm nguời – nghe Phật pháp khuyên
Hẹp hòi giữ chút giới tuyên
Muôn đời chìm đắm trong biên luân hồi 


Dệt thơ: Bóng tà dương

12 tháng 11, 2015

KINH BÁCH DỤ 46-50



46. Ăn Trộm Trâu

Xưa có bọn cùng thôn trộm cắp
Lùa một trâu đem bắt giết ăn
Chủ nông tức tốc truy tầm
Thấy nguyên một đám hỏi thăm kỹ càng

Trâu ta  ở trong làng nguơi chứ
Lũ trả lời: chẳng có biết đâu!
Hỏi: làng có một cái ao
Đáp ngay:  đâu có đầm nào ở đây

Nguời hỏi tiếp: bụi cây bên cạnh
Lại trả lời: chẳng nhánh dầy thưa
Hỏi rằng trộm lúc ban trưa
Huớng đông kia đó nguơi vừa trộm xong

Lũ thế thốt chẳng đông, chẳng ngọ
Ta nào hay chớ có hỏi dồn
Chúng tôi đâu biết thiệt hơn
Thôi đi chỗ khác đây còn việc mang

Nguơi đã nói không làng – ao – bụi
Cứ tạm cho nghe đủ lọt màng
Nhưng còn phuơng huớng thời gian
Tại sao không có, rõ gian dối này

Suy từ đó bọn bay quá quắt
Rõ ràng đi trộm cắp trâu ăn
Một bày đớ luỡi cứng hàm
Cùng đuờng nhận tội tham lam của này
oOo
Theo Phật pháp phạm trai phá giới
Không ăn năn sám hối làm lành
Cố tình che dấu loanh quanh
Vuơng mang hậu quả tu hành ích chi

 47. Giả Tiếng Oan Ương

Xưa phụ nữ đến ngày khánh tiết
Ưu bát la hoa kết lên đầu
Đóa này đẹp tựa ngọc châu
Tôn lên qúy phái tuơi màu dung nhan

Anh chồng nọ nghèo nàn cơ cực
Nhưng yêu thuơng hết mực vợ nhà
Nàng đòi phải kiếm Bát la
Nếu không có đuợc chắc là ly thân

Trong cung điện có đầm nổi tiếng
Trồng Bát la quý hiếm vô cùng
Chồng đây giỏi giọng oan uơng
Quyết vào hái lấy coi thuờng hiểm nguy

Theo kế hoạch chồng đi bẻ trộm
Mặt nuớc xao sóng động lại qua
Tùy tùng quát hỏi ai ra
Hết hồn chồng đáp tôi là oan uơng

Bèn bị bắt không đuờng chối cãi
Trói nghiến tay áp giải công đuờng
Bây giờ giả tiếng oan uơng
Giống như chim thật còn vuơng nỗi gì?
oOo
Làm đúng lúc đúng thì mới phải
Việc qua rồi làm lại còn đâu
Không lo sám hối lúc đầu
Đến khi sắp chết mới cầu ai thuơng!

48. Chó Và Cây

Xưa một chó ngủ say duới gốc
Bất thình lình cành rớt trên lưng
Hoảng kinh phóng chạy đùng đùng
Ra xa mắt nhắm nào trông thấy gì

Mãi xế bóng nhìn về cây cũ
Gió thổi qua, tiếng hú lao xao
Ngỡ rằng lá vẫy mời vào
Ung dung về gốc cây cao cuộn nằm
 oOo
Duyên Phật pháp tịnh thân tu niệm
Chút nhỏ nhoi vội viện lý do
Bỏ bê tâm động nghi ngờ
Thời gian qua mất không chờ một ai

49. Vị Tiên Lầm Lộn

Hai đứa nhỏ trên cồn chạy nhảy
Vớt sợi lông tranh cãi liên miên
Đứa này râu của bậc tiên
Đứa kia lông cọp trôi trên sông mà!

Bèn tư vấn tiên già đi lại
Ông lặng thinh móc đãy đeo lưng
Lấy ra nắm gạo và vừng
Bỏ mồm nhai nát nhổ bùng bàn tay

Kìa các cháu vật này chi thế?
Thật giống phân chim sẻ thải ra
Hai em chẳng hiểu gần xa
Trả lời câu hỏi chi mà viển vông!
oOo
Nguời thuyết giáo mông lung mờ bĩ
Chẳng thuyết trình chánh lý hẳn hoi
Nói gà nói vịt lôi thôi
Đề tài lệch lạc ai đời hiểu chi!

50. Sửa Lưng Gù

Xưa có kẻ tìm thầy thuốc giỏi
Chữa gù lưng nhức nhối vô cùng
Thầy kia lấy sữa thoa lưng
Dùng hai tấm ván ép khung thân hình

Lấy hết sức nắn từng cột sống
Thật đớn đau mắt trợn lòi tròng
Cuối cùng xôi hỏng bỏng không
Lưng gù vẫn cứ mãi còng khổ chưa!
oOo
Tu đâu phải xây chùa đúc tuợng
Chỉ thêm phiền phí uổng công lao
Tạo nhiều khổ não biết bao
Trầm luân điêu đứng  khi nào mới xong


Dệt thơ: Bóng tà duong

8 tháng 11, 2015

KINH BÁCH DỤ 41-45



41. Hai Con Quỷ Tranh Vật

Xưa hai qủy lang thang trên đất
Vớ đuợc ngay ba vật trên đồng
Cái ruơng, cây gậy thần thông
Thêm đôi guốc phép, tranh công ồn ào

Có nguời đến hỏi sao cớ sự
Quỷ giãi bày: ruơng mở đầy đồ
Gậy cầm kẻ địch chạy xô
Còn đôi guốc xỏ bay mờ lên mây

Nguời mưu trí: ta đây xét xử
Hai nhà nguơi chiụ khó tránh xa
Khắc sau trở lại bên ta
Ăn đồng chia đủ không ca thán gì

Quỷ đồng ý lánh đi nơi khác
Nguời vội vàng  gậy xách, ôm ruơng
Xỏ đôi guốc phép phi thuờng
Tầng mây bay bổng cuời phuờng quỷ ngu.
oOo
 Sự bố thí ví như ruơng vậy
Thiền định là cây gậy trừ ma
Guốc kia thoát khỏi ta bà
Phải dùng trí huệ mới qua khổ sầu.

42. Che Da Lạc Đà

Xưa thuơng lái có hai đệ tử
Dắt lạc đà bỏ xứ đi chung
Lụa là vải quý vô chừng
Bao nhiêu chất hết lên lưng lạc đà

Đi nửa đỗi thú già lăn chết
Bèn lột da để hết giữa đàng
Dặn hai đệ tử kỹ càng
Phơi da mà uớt sẽ làm mục hư

Lái đi truớc tìm cư trú sớm
Bỗng rào rào trời chớm mưa sa
Nghe lời chủ dặn đêm qua
Vội đem gấm vóc gói da lạc đà

Và kết quả ai mà chẳng biết
Gấm lụa là hư hết còn đâu
Bỏ trăm giữ một mang sầu
Nghĩ suy vụng dại ôi đầu ngu si
oOo
Phải thức nghiệm hộ trì luật giới
Đến thí tài ta mới làm sau
Xây chùa dựng tháp công lao
Mà hư đạo pháp cao sâu củng thừa

43. Mài Đá

Xưa có kẻ ngày ngày mài đá
Rất chuyên chăm công sá chẳng cần
Thu qua đông lại bao lần
Mài mà không biết căn phần điều nghiên

Tảng đá lớn thành viên đá nhỏ
Chỉ vậy thôi nào có ra gì
Bao nhiêu sức lực đổ đi
Làm không mục đích kiên trì quẳng thôi
oOo
Nguời tu  đạo thì tôi cũng đạo
Cũng ngày ngày khoác áo đội khăn
Tụng kinh gõ mõ bao năm
Líu lo ra rả nào mang ích gì

44. Ăn Bánh

Xưa có kẻ đi đuờng đói lắm
Đến quán hàng mua tấm bánh xơi
Ăn luôn sáu, bụng còn vơi
Mua thêm cái nữa cho rồi đủ cho

Ăn đuợc nửa đã no cành bụng
Tự nghĩ rằng ta đúng dốt dai
Mua chi sáu cái phí hoài
Chỉ mua cái bảy đỡ ngay tốn tiền
oOo
Tu phải buớc liên miên từng nấc
Mới quán thông mỗi bậc tựu thành
Vội vàng nhảy vuợt cho nhanh
Sao leo tới đỉnh công hành bỏ đi
  
45. Giữ cửa

Xưa có chủ đi xa dặn tớ
Mi ở đây phải nhớ vô cùng
Cửa nhà cẩn thận coi chừng
Dây lừa chắc chắn nó đừng chạy rông

Tớ vâng dạ thề không sao nhãng
Chủ đi rồi, có đám đờn ca
Giọng hò tiếng hát vẳng xa
Đôi tai rậm rực bỏ qua sao đừng

Nó gỡ cửa chất lưng lừa nhỏ
Dắt dây thừng đến chỗ đang vui
Trộm rình vào khoắng tả tơi
Bao nhiêu tiền của vèo trôi đàng nào

Chủ về đến hỏi sao cớ sự
Nó thật thà thưa đủ ngọn ngành
Con lừa sợi cột  rành rành
Và đây cánh cửa còn banh ra kìa…

Chủ mắng chửi tên kia ngu thế
Cánh cửa là bảo vệ bên trong
Chứ đâu giữ tấm gỗ không
Cửa tuy còn đó nên nông nỗi gì
oOo
Đức Phật dậy kiên trì thâu nhiếp
Giữ lục căn liên tiếp chẳng rời
Phàm nhân tham ái lả lơi

Vô minh giữ chặt biết đời nào buông

Det tho: Bongtaduong