Trang

29 tháng 2, 2016

KINH BÁCH DỤ 86-90



86. Vì Của Giết Con
Thuở xưa có cha con cất buớc
Đi đuờng xa thấy cướp hung hăng
Tai con đeo cặp khuyên vàng
Nguời cha sợ cướp lấy phăng phí hoài

Bèn đè nghiến xé tai cho rách
Xé không xong đành cắt đầu con
Cướp kia rẽ lối đuờng mòn
Đầu đem ráp lại sao còn như xưa
oOo
Vì chuyện nhỏ bỏ qua việc lớn
Để gây nên thương tổn nặng nề
Như người cha nọ u mê
Bảo toàn vặt vãnh giết đi con mình


,
87. Bọn Cướp Chia Của

Xưa có bọn chuyên nghề ăn cuớp
Đã làm ăn kiếm được bộn vàng
Chiếu theo bản lĩnh bậc hàng
Ăn đồng chia đủ rõ ràng minh phân

Trong vật phẩm có phần sau cuối
Là y trang dệt bởi tóc nguời
Nặng nề thô kệch lôi thôi
Cho thằng kém nhất trong ngôi băng đoàn

Tuy bất mãn nhưng đành nuốt tức
Xách mang đi bán phứt cho xong
Ai dè cổ vật bảo tàng
Nguời mua hớn hở trả ngàn vàng y

Thử so sánh của tuy ít ỏi
Cuối cùng  thu gấp bội cả đoàn
Quả là số đỏ thần ban
Đắc thời đem đến hưởng toàn điều may
oOo
Dù nghèo khó chớ hay lụt chí
Cứ chăm làm bố thí ít oi
Mai sau phước hạnh cao vời
Đến bù xứng đáng lộc trời giúp cho

88. Khỉ Mất Đậu
Có con khỉ  cầm nguyên nắm hột
Bỗng vô tình để một hạt rơi
Trên tay đống đậu buông rời
Đi lùng hạt lạc khắp nơi trong rừng

Tìm chẳng thấy quay lưng trở lại
Chốn cũ kia khi nãy bắt đầu
Than ôi trống hoác còn đâu
Chim muông tha mất ngồi sầu ngẩn ngơ
oOo
Tu Phật pháp lỡ hư một giới
Lại buông tuồng cả mối thiện căn
Bao nhiêu công đức pháp lành
Tiêu tan bay hết thân thành số không


89. Chuột Vàng Và Rắn Độc

Có người nọ đi trên đường lộ
Bắt được ngay một chú chuột vàng
Lòng vui bước tiếp lên đàng
Có sông trước mặt chắn ngang không đò

Muốn cởi áo bơi cho đỡ bận
Bỗng chuột vàng hoá rắn độc ghê
Thôi thà nó cắn chết đi
Còn hơn vứt lại  bỏ bê sao đành

Ẵm vào bụng qua ghềnh bờ nuớc
Rắn trở thành chú chuột vàng xưa
Nguời qua kẻ lại trầm trồ
Cũng toan bắt chước mong chờ vận may

Đi lùng sục bắt ngay rắn độc
Ôm vào người hộc tốc qua sông
Than ôi rắn mổ tứ tung
Chết ngay tức khắc tiêu vong hình hài
oOo
Nguời chơn thật nạn tai thắng vuợt
Bởi nhân từ trời đất hộ thân
Theo đòi lòng dạ gian tham
Cao xanh trừng phạt vô vàn thảm thương


90. Lượm Được Tiền

Xưa có một nguời nghèo lầm lũi
Trên đường đi thấy túi tiền vàng
Lòng mừng tràn ngập chứa chan
Ngồi lỳ bên vệ hân hoan đếm tiền

Đếm chưa hết chủ liền quay lại
Của nguời đòi nay phải trả thôi
Tiếc cho cơ hội mất toi
Nếu mình đi sớm của rơi ắt còn
oOo
Gặp Tam bảo phải khôn tu gấp
Cứ chần chừ giải thoát được sao?
Ngày qua tháng lại âm hao
Vô thường thoạt đến lúc nào ai hay


Dệt thơ Bóng Tà Dương

23 tháng 2, 2016

KINH BÁCH DỤ 81-85




81. Không Nên Vu Oan Cho Người Hiền Đức

Xưa có ruộng ven rừng sâu hiểm
Hai cha con vừa đến nơi này
Thằng trai để bố tại đây
Lao vào rừng rậm bị ngay hổ chồm

Thoát thân đuợc kinh hồn thất đảm
Máu đầy nguời vết cắn hằn sâu
Nguời cha hoảng hốt hỏi mau
Sao ra nông nỗi truớc sau kể từng?

Con chẳng rõ trong rừng vật lạ
Rất dữ dằn lông lá phủ lên
Hầm hầm cha xách cung tên
Chạy vô rừng rậm thấy nguyên một nguời

Tu khổ hạnh tóc dài râu rậm
Toan dương cung muốn bắn trả thù
Có người nhận biết thực hư
Can ngăn chớ bắn vị sư hiền lành
oOo
Tính lỗ mãng vội vàng hấp tấp
Nghe nửa chừng nhắm mắt làm bừa
Lại mang thành kiến không ưa
Trông gà hoá quốc bao giờ mới thông
  
82. Gieo Lúa

Nguời thành thị về quê làm ruộng
Đến từng nơi suy tưởng kỹ càng
Nhìn đồng lúa mởn mênh mang
Hỏi nông phu đó cách làm tốt tươi

Rất thành thật trả lời đơn giản
Phải cày bừa bảo đảm xốp tơi
Chọn gieo hạt giống mẩy muời
Bón phân tát nuớc đúng thời đừng quên

Lòng hý hửng nghe khuyên y vậy
Đến lúc gieo nghĩ lại lo thêm
E chân buớc xuống đất mềm
Sẽ làm lún giẽ không nên phạm vào

Bèn nghĩ cách ngồi cao trên chõng
Thuê bốn nguời khiêng bổng ra đồng
Thế là cứ việc ung dung
Khoan thai gieo mạ chân không dính bùn

Thật xuẩn ngốc anh khùng thành thị
Tám bàn chân đạp đi ruộng màu
Lại thêm chõng nặng lún sâu
Ỳ à ỳ ạch nguời đâu điên rồ
oOo
Nguời gieo mộng Bồ đề chăm chỉ
Chút con con chú ý không vuơng
Về sau suy chẳng tận tuờng
Lỗi lầm hủy hoại đáng thuơng không nào?


83. Khỉ Bị Đánh

Xưa chú khỉ trong vườn nhà lá
Bị chủ nhân hành hạ không ngừng
Đớn đau thân thể vô cùng
Thoát xiềng chạy bổ lòng xung hận đời

Phóng đến chỗ đông người qua lại
Thấy một em chạy nhảy vô tư
Nhào ngay túm chặt trả thù
Còn tuyên bố việc rất ư đàng hoàng
oOo
Tất cả pháp trong vòng biến diệt
Cứ thuyên lưu định luật dĩ nhiên
Nguời đời nhận thức sai quên
Tâm tư vọng chấp như tên khỉ này
  
84. Nguyệt Thực

Xưa nghe kể đãi đồn truyền thuyết
A Tu La xem xét mặt trăng
Sáng lòa chói lấy tay ngăn
Biến thành nguyệt thực người tràn cả tin

Còn loài chó và đêm nguyệt thực
Chẳng liên quan thứ bậc gì đâu
Mỗi lần nguyệt thực đêm sâu
Cho là chó nuốt trăng vào miệng kia

Khi vật chạy băng qua truớc mặt
Con người đòi đánh đập đuổi đi
Tội thân con thú biết gì
Thật là oan uổng bị nghi cả đời

oOo
Chuyện tỉ dụ loài người biện hộ
Từng căn nguyên vui- khổ- đúng- sai
Chủ quan tưởng tượng khôi hài
Bao điều vô lý giữ hoài không buông
  
85. Ðau Mắt

Xưa có một cô nương bệnh mắt
Đã đớn đau lại rất hiểm nguy
Đêm ngày rên xiết sầu bi
Từng cơn hành hạ xuân thì héo hon

Một cô khác đến trông sợ hãi
Nếu một mai bệnh lại đến mình
Hiện giờ mắt hãy còn tinh
Về sau họa đến sao bình yên đây?

Để ngừa truớc móc ngay đôi mắt
Vứt quăng đi cho chắc tránh đau
Người ngoài nghe rõ truớc sau
Thật thà khuyên nhủ bao câu cạn lời

Nguời quý nhất là đôi con mắt
Mai sau này đau hoặc là không
Nếu điên móc truớc hai tròng
Đời tàn thống khổ ai hòng nhìn thân
oOo
Nguời mắc nghẹn bỏ ăn sẽ chết
Phải tường suy thấu triệt thật hư
Đừng như cô gái khờ ngu
Tính toan nông cạn rõ mù trong tâm


Dệt thơ: Bóng Tà Dương

10 tháng 2, 2016

BÍNH THÂN PHÚ



Dê mãn nhiệm kỳ;
Khỉ lên đáo hạn!
Gậy vung cai quản;
Cờ phất cầm đầu!

Tại hạ họ Hầu thông minh thiên bẩm, chốn rừng xanh nức tiếng địa cầu;
Bổn chủ dòng Tinh trí tuệ tuyệt vời, nơi núi biếc vang danh hoàn vũ.
Tài bắt chước y chang rất rõ;
Trí rập khuôn giống hệt không sai.
Tay tinh anh cơ bắp dẻo dai;
Não linh hoạt thần kinh vững chãi.

Cụ tổ xưa: (1)
Từng hộ giá thỉnh kinh, sang Tây trúc vượt qua trăm ải;
Đã tháp tùng hướng đạo, dắt Đường tăng xuất phát ngàn phương.
Ma quái xem thường;
Yêu tinh tức hộc.
Ngọn thiết bảng chục phen ngang dọc;
Cân đẩu vân dăm bước tung hoành.
Lên Thiên cung giỡn mặt Ngọc Hoàng;
Xuống hải giới vờn râu Long đế.

Tổ mẫu trước: (2)
Là tiên nữ Bạch Viên đẹp đẽ;
Với nam trang Tôn Các uy phong.
Đã hợp hoan xe mối chỉ hồng;
Cùng giao ước kết tình tơ biếc.

Con cháu nay:
Phát vãng tha phương, theo mãi võ đủ trò đủ việc;
Lưu vong đất khách, với Sơn đông nhiều vẻ nhiều phen .
Khi đu đưa tung hứng liên miên;
Lúc nhún nhảy lộn nhào cấp tập.

Diễn lắm vẻ khôi hài quan khách;
Bày nhiều trò thích chí trẻ thơ.
Nào đi xe, cỡi ngựa,  chèo đò;
Nọ gánh nước, rửa xe, thổi lửa.

Sát cánh chị ra công từng bữa;
Kề vai anh quần quật hằng ngày.
Chẳng  kể chi cơ cực đắng cay;
Không đếm xỉa nhọc nhằn chua xót.

Dù to bự loài kinh-cong, cốt đột;
Hay nhỏ con giống vọc vượn, tinh tinh.
Cũng khôn ngoan thừa trí thông minh;
Đều láu lỉnh trội mưu cơ trí.

Lúc tại thế xác thân tri  kỷ;
Khi lìa đời xương thịt chung tình.
Nói sao cùng phục vụ hết mình;
Kể chẳng hết hiến thân tận lực.

Bây giờ:
Nay đáo hạn dê trao đại cục;
Đã đến hồi khỉ nhận chu kỳ.
Ba trăm ngày quyết chẳng phân ly;
Mười hai tháng thề luôn đoàn kết.

Chúc bá tánh an cư bát tiết;
Tặng chư dân hạnh phúc tứ thời.
Cờ đến tay phải phất, chớ từ nan kiếm cớ lôi thôi ;
Việc đến lúc nên làm, đừng chối bỏ tìm đường lảng tránh.

Một năm phước hạnh!
Cả tháng khang ninh!
Cẩn cáo!

 Bóng Tà Dương

Chú thích:
(1) Truyện Tây Du Ký, Tôn Ngộ Không là cốt khỉ ở Động Thuỷ Liêm, hộ giá Tam Tạng sang Tây trúc thỉnh kinh.
(2) Truyện Bạch viên Tôn Các: Bạch viên là con vượn trắng hoá thân thành người, kết duyên cùng Tôn Các, trọn nghĩa trọn tình.

4 tháng 2, 2016

KINH BÁCH DỤ 76-80




76. Nông Phu Mơ Tưởng Công Chúa

Nông phu trẻ lên thành du ngoạn
Tình cờ xem thấy dáng giai nhân
Chính là công chúa tuyệt trần
Anh về tơ tuởng tấm thân võ vàng

Người thân thích hoang mang lo sợ
Hỏi cho ra nguyên cớ nảy sinh
Tôi đây say đắm bóng hình
Tuơng tư phát bệnh si tình ngày đêm

Bạn an ủi đừng nên rầu rĩ
Sẽ tìm ra phương kế diệu kỳ
Xin đừng sầu não làm chi
Nghe xong thích chí bệnh suy khỏi dần

Câu nói dối mà đâm hiệu quả
Tỏ lời yêu công chúa biết rồi
Giai nhân chưa trả lời thôi
Anh ta hứng khởi nói cuời bô bô
oOo
Ít phước huệ tự cho đã đủ
Tuởng mình hay mong cứ leo cao
Khư khư kỳ vọng ước ao
Mơ màng ôm giấc chiên bao hão huyền

77. Tìm Sữa
Xưa có nhóm nguời nơi biên ải
Cả đời đâu trông thấy con lừa
Nghe đồn sữa nó tuyệt mơ
Bàn nhau tìm khắp cõi bờ cho ra

Nhưng kết quả chỉ là lừa đực
Cả bọn lầm háo hức tranh nhau
Nguời thì mút sữa nơi đầu
Kẻ đuôi – móng – mõm đâu đâu cũng vò
oOo
Lắm nguời nghĩ hễ tu là đặng
Chứng quả ngay mù quáng sai lầm
Tự bày khổ hạnh cực thân
Cuối cùng thất vọng tục trần vẫn đeo



78. Ði Không Về Rồi

Xưa ông bố nhủ con phải nhớ
Đến sáng mai ra chợ mua hàng
Nguời con dạ dạ vâng vâng
Ghi lòng kỹ lưỡng  xin tuân y lời

Đêm đã hết  mặt trời vừa ló
Chẳng đợi cha ra chợ một mình
Tới lui sau trước loanh quanh
Quáng quàng bụng đói thân đành về thôi

Cha vừa thấy than trời con hỡi
Sao ngu si chẳng đợi cha cùng
Rã rời xôi hỏng bỏng không
Tự mình chuốc khổ ra nông nỗi này
oOo
Tu Phật pháp nhờ thầy nương bạn
Tự ý mình mù quáng khổ thân
Như nguời con nọ ngây đần
Không nguời dìu dắt nhiệt tâm ích gì


79. Gánh Ghế Cho Vua
Xưa có vị vua trong cung điện
Muốn đến vườn thượng uyển ngoạn hoa
Truyền riêng hầu cận triều ca
Vác theo một ghế đem ra vua ngồi

Do sĩ diện hổ ngươi thoái thác
Thực tôi đây việc vác chẳng hay
Hạ thần chỉ gánh quen vai
Còn riêng việc đó thưa ngài xin tha

Vua sai hãy đem ba sáu ghế
Chia làm hai đủ thế gánh gồng
Cắn răng chịu khổ cho xong
Chỉ vì sĩ diện mà đong cực vào
oOo
Nguời học Phật tích bao nhẫn nhục
Cải tánh mình lập đức tu thân
Quên đi đẹp đẽ phàm trần
Quy y thí phát thanh nhàn nôi tâm

80. Uống Thuốc Nước Rửa Ruột

Xưa có kẻ ruột già đau quặn
Đến thầy lang cầu khẩn chữa thương
Lương y khám nghiệm tỏ tường
Phải nên rửa ruột coi thường khó qua

Thầy lấy thuốc trộn pha tô nước
Để trên bàn ra truớc lấy thau
Trong nhà nguời bệnh tuởng đâu
Bưng nguyên bát nuớc uống mau vội vàng

Thật đột ngột bụng tràn đau dội
Thầy bước vào hỏi vội nguyên do
Anh khai đã uống hết tô
Thôi rồi thuốc rửa uống vô bị hành

Thầy lại phải cho anh thuốc giải
Nôn mửa ra từng bãi nhớt phân
Thật là khờ khạo vô ngần
Dại ngây nên bị hai lần khốn nguy
oOo
Nguời học đạo tu trì thích đáng
Tự ý mình không mảng cao nhân
Truớc sau đảo lộn đầu chân
Càng thêm tổn hại do lầm đuờng đi


Dệt thơ: Bóng Tà Dương

2 tháng 2, 2016

KINH BÁCH DỤ 71-75


71. Ðui Mắt

Xưa có kẻ cưới liền hai vợ
Đêm cả ba nằm ở một giường
Ái ân sinh chuyện ghen tuơng
Bao là khổ não biết vuơng ai nào

Chàng quyết định nằm vào chính giữa
Mắt mở to không trở xoay nghiêng
Một hôm giông bão triền miên
Bùn dơ văng mắt để liền không lau

Anh thất vọng vợ đâu săn sóc
Kết quả là  bùn độc ngấm sâu
Vù sưng bất hạnh xông vào
Gây mù đôi mắt xiết bao khổ mình
oOo
Chuyện tỷ dụ kết tình bầu bạn
Với ác nhân gặp nạn lảng xa
Thuơng thay trí huệ mù loà
Gây bao nông nỗi chính ta vuơng vào
  
72. Sưng Môi
Xưa có kẻ về quê nhạc mẫu
Đúng nhằm ngày giã gạo mùa màng
Chờ cho con vợ vô buồng
Bốc ngay một nắm bỏ mồm phồng mang

Vợ ra cửa hỏi han vui vẻ
Má căng to đâu thể trả lời
Thật là xấu hổ than ôi
Gạo đầy trong miệng khó trôi vô cùng

Vợ hoảng hốt thấy sưng phùng má
Vôi thưa cha: Chồng đã bị thương
Vết phù xin chớ xem thuờng
Mong cha mời triệu một lương y tài

Thầy lang khám một hai phải gấp
Vết thương này khẩn cấp mổ ngay
Một đuờng dao rạch nhoáng bay
Bao nhiêu là gạo trào đầy chiếu chăn
oOo
Nguời phạm lỗi không cam nhận thức
Giấu che hoài cũng lúc lộ ra
Bởi do lầm lỡ xấu xa
Đến khi bại lộ nguời ta khinh thuờng

73. Ngựa Đen Đuôi Trắng

Xưa có một anh viên cảnh sát
Cỡi ngựa ô truy bắt quân gian
Thực tình anh rất nhát gan
Làm sao chiến đấu khi lâm trận tiền

Anh nghĩ kế lấy liền vốc máu
Mặt bôi lên nằm náu tử thi
Giả đò đã chết tránh nguy
Tàn cơn chiến đấu mới đi về nhà

Con ngựa chiến cướp đà chiếm mất
Anh chặt đuôi ngựa khác lập công
Nguời nhà trông thấy hỏi vòng
Ngựa đâu chẳng cỡi chân không về rồi

Anh phân tích ngựa tôi ra trận
Đang tung hoành trúng đạn chết tươi
Này đây tôi cắt phần đuôi
Về làm kỷ niệm một thời xông pha

Nguời cắc cớ vặn tra hỏi gặng
Ngựa anh đen, đuôi trắng là sao?
Ôi thôi mưu kế đổ nhào
Bẽ bàng xấu hổ biết bao tầm thuờng
oOo
Chuyên dối gạt cuối đuờng lộ tẩy
Mảnh vải thưa che đậy mắt sao
Khoe khoang mưu giỏi tài cao
Thực tâm hèn nhát tự hào vô duyên

74. Mang Bồn Tắm

Xưa Hoàng đế ban hành pháp trạng
Bà La Môn phải tắm ngày ngày
Nếu không tuân thủ phạt ngay
Bao nhiêu việc nặng bắt đày làm lâu

Bọn sợ luật đi đâu cũng vác
Một chiếc bồn to ngất trên vai
Nguời qua kẻ lại bên ngoài
Tuờng là sạch sẽ không ai nghi ngờ

Nhưng sự thật ở dơ cáu bựa
Có bao giờ tắm rửa toàn thân
Chỉ là lừa dối vua quan
Tránh đi hình phạt nên mang theo bồn
oOo
Đám tăng chúng sa môn lừa gạt
Thuờng cạo đầu bình bát đeo lưng
Bề ngoài hình tướng phô trương
Bên trong: giới – định – huệ thuờng vắng tanh
  
75. Giết Lạc Đà

Có nguời chủ lạc đà nuôi nấng
Đổ lúa vào lu rổng cho ăn
Cố chui đầu lọt khó khăn
Rút ra chẳng thể rống vang kinh hồn

Chủ lo lắng bồn chồn hết cách
Có cụ già đến mách nuớc hay
Chặt đầu con vật kia ngay
Rút ra thật dễ lu này sẽ thông

Phuơng pháp đó nghe xong thực hiện
Lấy dao to chặt nghiến cổ khung
Đớn đau con vật vẫy vùng
Lu sành vỡ nát, thú cùng tử vong
oOo
Nguời tu Phật chí mong đạo khởi
Cần hộ trì tịnh giới xét suy
Cả tin lời lẽ thị phi
Cuối cùng hỏng hết còn chi tu hành


Dệt thơ: Bóng Tà Dương