Trang

22 tháng 10, 2012

THƯỢNG SƠN GIÁO HUẤN.


(Ý Tin Mừng: Mt. 5, 1-48; Mt. 6, 1-34; Mt. 7, 1-27)
 
Đây phước thiên đàng!
Này ơn cứu độ.
Giáo huấn lời vàng!
Chư dân ái mộ.

Phúc thay:
Ai tâm hồn nghèo khó – Nước Trời của họ không xa.
Kẻ tính nết hiền hòa – Đất Hứa nghiệp gia vĩnh thổ.
Người âu lo sầu khổ - Hóa Công nâng đỡ ủi an.
Ai chính trực tâm can – Thiên Chúa thưởng ban cứu vớt.
Người một đời thương xót – Cha lành chia sớt xót thương.
Ai trong sạch giá gương – Đời sau thiên nhan chiêm ngưỡng.
Kẻ hòa bình xây dựng – Được làm con đấng Chí Tôn.
Người tử đạo sắt son – Rỡ ràng triều thiên bất tận.

Con là muối ướp thấm đời vị mặn!
Con là đèn soi nhân thế ánh quang!
Muối chẳng mặn vô duyên, muối vứt đi cho quách.
Đèn không soi ngõ ngách, đèn nên tắt tiêu tan.

Luật Mô-sê son sắt – Thầy đến ắt kiện tòan.
Lời ngôn sứ đá vàng – Thầy sẵn sàng minh chứng.
Dù núi non chuyển động, lề luật mãi trường tồn.
Dẫu sông cạn núi mòn, điều răn luôn liên lỉ.
Không theo thói giả hình luật sĩ,
Hãy ở ăn liêm sỉ đường hòang.
Phải tuân hành thập đạo giới răn,
Đừng xúc phạm mười điều khuyên nhủ.

Luật xưa cũ: Sát nhân giả tử - Ra công đường xét xử tội khiên.
Luật thầy ban: Nhân ái vi tiên – Vào đền thánh bình yên tiến lễ.
Chớ giận dữ, trách chê, khinh rẻ,
Nên hõan hòa, đại lượng, bao dung.
Tiến trước bàn thờ dâng lễ, khoan khoan tam tỉnh ngô thân,
Lui sau dẹp nỗi bất bình, kíp kíp dĩ hòa vi qúy.

Ngắm nhan sắc mắt nhìn cho phỉ!
Thầm khát khao dạ nghĩ ngọai tình.
Móc mắt ném đi - khỏi láo liên lúng liếng ưa nhìn,
Chặt tay cho đứt - không làm cớ bất minh sa đọa.
Thà tàn phế hình hài, hầu tránh điều tai họa,
Hơn tòan thân nguyên vẹn,  lại vương  mắc  trầm luân.

Đừng rẫy ruồng,  hủy giao ước hôn nhân,
Chớ bội ước, phụ tào khang tấm mẳn.

Đừng lấy đất thấp - trời cao : thề bồi luẩn quẩn,
Chớ đem thành trì -đầu óc:  thưa thốt quàng xiên.
Trời là ngai Thiên Chúa ngự lên,
Đất là bệ Hóa Công đặt xuống .
Thành là chốn vua trên cao trọng,
Đầu là nơi mọc tóc trắng đen.
“Có nói có” chớ bịa đặt thêm,
“Không nói không” đừng thêu dệt nữa.

Chớ tranh biện với phường kẻ dữ,
Đừng chống kình cùng đứa ngụy ngôn.
Ai cần lột áo trong, hãy đưa luôn áo khóac.
Ai muốn đưa tay tát, hãy chìa nốt má kia.
Ai mượn vay chớ ngỏanh đầu đi,
Ai xin xỏ nên quay mặt lại.

Thương kẻ hằn thù, yêu người ngược đãi.
Nguyện đứa hãm hại, cầu kẻ vu oan.
Ánh mặt trời soi chiếu khắp đồi non – chẳng trừ một ai ai xấu tốt.
Ơn mưa móc tưới nhuần tòan trái đất – đâu tách đôi kẻ kẻ gian ngay.
Hãy trở nên hòan thiện ngày ngày,
Như Chúa cả vẹn tòan kiếp kiếp.

Chớ phô trương khi gia ơn làm phước,
Hãy âm thầm lúc bố thí tha nhân.
Kẻ phô trương hầu được tán dương – đạo đức giả…đầy đường khắp phố.
Người nhân ái âm thầm giúp đỡ - tay làm ơn… kín miệng bưng mồm.

Bọn giả hình cầu nguyện trước công môn – trong nhà hội mọi người thấy dễ.
Người chân thực khấn xin nơi vắng vẻ - cùng trời cao thấu suốt nơi nơi.

Nguyện rằng:
Lạy Chúa Cha đấng ngự trên trời,
Xin danh Cha sáng ngời vinh hiển,
Triều đại Cha xin mau mau đến,
Trời đất Cha thánh ý an bài.
Xin Cha ban lương thực hằng ngày.
Hôm nay và ngày mai đầy đủ.
Xóa tội con mê lầm dung thứ,
Con cũng tha kẻ lỗi cùng con.
Đừng để sa cám dỗ linh hồn,
Mà cứu vớt khỏi muôn sự dữ.

Lúc sám hối: đừng giả trá sầu buồn ủ rũ,
Khi ăn chay: hãy an nhiên tươi tỉnh mừng vui.
Chỉ có Cha hiện diện khắp nơi,
Thấu hiểu hết tâm tình thống hối.

Đừng tích góp của lả trần gian, làm mồi cho mọt mối,
Chớ trữ tàng bạc vàng dưới đất, sẽ mất bởi gian phi.
Nên gởi gắm vào kho Thiên Quốc, nơi chẳng mất suyển suy,
Vun kho tàng công đức khắc ghi, lãi sinh sôi dư đủ.

Không ai thể làm tôi  hai chủ!
Không ai lo phục vụ lưỡng tòan,
Hoặc làm tôi  tiền bạc đa đoan,
Hoặc thờ phụng Chúa trên vĩnh cửu.

Đừng lo lắng của ăn đủ thiếu,
Chớ ưu tư y phục rách lành.
Kìa lũ chim chao rợp đồng xanh – không gặt hái Trời còn nuôi nấng.
Nọ hoa huệ xinh tươi búp trắng - chẳng may thêu Chúa mặc bạch bào.
Quẳng gánh lo phù thế lao xao,
Tìm chân lý nước trời tiên quyết.

Chớ xét đóan bày điều khắc nghiệt.
Đừng đong thưng xảo đấu đầy vơi.
Ngó tha nhân bụi  rác tròng người,
Soi bản ngã  cây xà mục thị.

Của chí thánh chớ cho cẩu trệ,
Hạt ngọc trai đừng vứt lũ trư.
Giống súc sinh nào rõ chân hư,
Còn dầy đạp quay đầu cắn quái.

Gõ sẽ mở, xin sẽ cho, tìm sẽ thấy,
Đừng rụt rè, chớ ngần ngại, cứ bền tâm.
Cha trên Trời đấng chí tín chí nhân,
Cổng rất thánh mở rộng đường rộng ngõ.

Vậy con muốn tha nhân giúp đỡ,
Hãy tiên vàn giúp đỡ tha nhân.
Đường thênh thang dẫn đến diệt vong,
Lối ngõ hẹp đưa vào sự sống.

Nên cảnh giác bọn giả hình lật lọng,
Hãy dè chừng ngôn sứ giả tham tàn.
Đội lốt chiên, dạ sói thật ác tâm,
Ngồi rình rập chờ mồi toan cắn cấu.
Gieo hạt xấu thì sinh ra cây xấu,
Trồng cây lành ắt gặt được qủa lành.
Hãy xem cây từ lúc sản sinh,
Hầu biết được trái lành trái xấu.

Ai nghe rõ lời thầy – nghĩ suy cho thấu.
Ai thực hành thánh ý – nung nấu trong lòng.
Xây nhà trên đá mới thực là khôn,
Dựng tháp dưới bùn than ôi rất dại.

Những điều thầy dậy!
Suy tụng ân cần.
Khắc cốt ghi tâm…
Nước Trời vậy đấy!

Bùi Nghiệp
(nguồn BT Hiệp Thông)
(2008)



20 tháng 10, 2012

SẮC DỤC PHÚ



(Ý sách Châm ngôn: Cn 5.1-23; 6.20-35)

Khẩu tụng tâm suy;
Tai nghe miệng đọc.
Hành xử quang minh;
Nói năng ráo rốt.

Quả thật:
Sắc bén luôn che bọc, miệng người trắc nết thoa nhẫy dầu thơm;
Đắng cay khéo ẩn tàng , môi đứa lăng loàn tiết đầy mật ngọt.
Vã mồ hôi cho thiên hạ ăn không;
Sôi nước mắt để lũ gian hưởng lộc.

Ả giang hồ, chẳng theo lối dẫn về sự sống, mắt láo liên nhắm tới âm ty;
Quân đàng điếm, lại lạc đường tiến đến suy vi, chân quanh quẩn bước vào địa ngục.
Hão huyền vương vấn, danh thơm suốt kiếp không cánh mà bay;
Ảo vọng đeo mang, tiếng tốt cả đời chẳng tra đã nộp.
Giữa đời phải thân tàn ma dại xác cò;
Chung cuộc đành trách phận hờn duyên công cốc.
Bức vách lắm tai, nơi nhà đay nghiến ra chì vào chiết, tan nát trong tư thất đìu hiu;
Mái nhà nhiều mắt, chốn ngõ lao xao lời ong tiếng ve, rầm rì giữa công đường hội họp.

Vậy nên:
Đường chung chạ chớ bước quàng xiên;
Ngõ riêng tư đừng vào đột ngột.
Bởi lối tiền nhân trên dưới đâu đi;
Do lời thánh trí trước sau chẳng học.

Nên hưởng vui vầy bên vợ trẻ son;
Hãy trao ấm áp cạnh người thân tộc;
Hảo phụ chính nai gấm đáng yêu;
Hiền thê là sơn dương quý tốt.

Đầu ấp tay gối, ước da thịt này luôn vui sướng ấm êm;
Má cận môi kề, mong  tình yêu ấy mãi say sưa dịu ngọt.
Hà cớ chi ôm ấp phụ nữ vẫy vời;
Sao nên nỗi đắm say đàn bà mời mọc.

Bán phấn buôn hương, nó rơi vướng vào bẫy dục tự giăng;
Đầu môi chót lưỡi, ả quấn sa nơi tơ tình hằng góp.
Vì tinh ranh quá đỗi phải họa thân;
Bởi mánh lới vô chừng nên khóc lóc.

Hỡi con:
Lệnh cha răn sáng sáng ghi tận trong tim;
Lời mẹ dậy trưa trưa  khắc sâu tận cốt.
Bảo ban tựa ánh đèn soi;
Huấn lệnh như cơn mưa móc.

Chớ cho mắt sắc lúng liếng rủ rê;
Đừng để miệng môi lả lơi thẽ thọt.
Gái điếm cần tiền đâm hư đốn ngày đêm;
Xú nhân đắm dục tạo ô danh phút chốc.

Kẻ liều lĩnh đi trên than hồng giữa bếp, há chẳng bỏng bàn chân?
Người hồ đồ cất dấu lửa đỏ trong người, sao không thiêu y phục?
Lưới Trời lồng lộng, giao du bất chính sớm muộn ắt bị trừng;
Thiên cao thính chí, tiếp xúc vô đoan trước sau toan phải tróc.

Than ôi:
Nữ nhân dâm dục mất hết con tim;
Nam tử ngoại tình còn đâu khối óc.
Như thác trào xuống, chồng nó phẫn nộ nổi ghen tuông;
Tựa khói bốc lên, vợ ngươi dể duôi đâu tiếc xót.
Dẫu bao quà cáp mất ngọt ngào;      .
Dù mọi đền bù thành đắng đót.       
         
Khôn hả? Rất xoàng!
Hay ư? Thậm ngốc!      

Bùi Nghiệp


BA NĂM NGÀY ẤY !



(NGÀY GIỖ MÃN TANG CỐ KP VĂN BÌNH)

Người đã ra đi buổi chớm thu,
Mãn phần dương thế đủ ba mùa.
Lá rơi về cội nghìn đêm ngủ,
Hương khói còn đây ngợp án thư.

Người đã đi về theo gió thu,
Vội vàng chi lắm cánh hư vô.
Vợ con Ngày ấy xiêm y trắng,
Và đám kim bằng tiễn nhấp nhô.

Đã trải ba năm chốn thế phù,
Mãn tang cho đủ lễ dương cơ.
Rượu không đủ ấm, lòng se lạnh,
Thiếu một tình thân chợt thẫn thờ.

Tôi đến thăm người nghĩa địa xưa,
Trao chùm  hoa tím rất đơn sơ.
hắt hiu theo gió nhang vờn mỏng,
Lặng lẽ ca thầm khúc ảo mơ !...
 Bùi Nghiệp
                                                              (12-06-2005)

19 tháng 10, 2012

BỢM RƯỢU PHÚ.




Tửu bất khả vô;
Cổ chi sở hữu!
Ẩm bất qúa bôi;
Thị vi đại bửu!!

Một ly mở mang trí hóa, dân chơi gõ chén hát mồm oang;
Hai xị đả phá thành sầu, bợm nhậu chao đầu ca lưỡi líu.
Ly bạn ly bè vài đám ma men;
Chén chú chén anh một đàn chiến hữu.

Giết thì giờ tụ tập càm ràm;
Quên ngày tháng rủ nhau xự xạo.
Loàng xoàng thì  muối ớt me chua;
Xôm tụ có ếch um lươn xáo.

Làm chểnh mảng tựa đỉa phải vôi;
Nhậu tưng bừng như lân gặp pháo.
Miệng phét tựa rồng;
Môi trơn như khướu.

Nhập băng rượu, ta trịnh trọng trên dưới đệ huynh;
Tàn cuộc chơi, nó cóc thèm trước sau khách chủ.
Huyên hoang một tấc đến sân rồng;
Khoác lác hai phân vào cửa phủ.

Xoa tay thông thái, câu hiền triết thả xuống mâm mồi;
Vỗ ngực thị hùng, chữ tướng quân bưng lên chiếu rượu;
Gõ đầu lắp bắp, luận tồn vong binh pháp Tôn Ngô;
Vo trán lèm bèm, bàn sinh tử quân cơ Hưng Đạo.
Gật gù nhổ vặt như tơ;
Lảm nhảm nói dai tựa chão.

Gẫm người xưa:
Đầu chân tình cúi thấp, thỉnh mời tri kỷ dưới trên;
Chén giao hữu nâng cao, cung kính tri âm tiền hậu.
Miệng chào chân đón, mượn ly bàn luận phân minh;
Tay bắt mặt mừng, lấy rượu giãi bày suốt thấu.
Lúc đi xa ba chung tiễn biệt, mong phút quy hồi;
Khi hạnh ngộ bảy chén đoàn viên, thỏa ngày mã đáo.

Mà nay:
Chó ăn chè mồm ói ào ào;
Ô kê chậu miệng nôn thốc tháo.
Đánh con chửi vợ, xăn tay gia trưởng ngông nghênh;
Chê xóm khinh làng, vỗ ngực nam nhi vênh váo.

Miệng hò ập ọe , ói lung tung cổ họng thều thào;
Chân đảo liêu xiêu, nôn ồng ộc dạ dầy nhộn nhạo.
Tay khua phành phạch, dẫu  đất chẳng sóng thần;
Chân đạp thình thình, dù trời đâu giông bão.

Ôi thôi:
Chục nỗi bởi men;
Trăm điều do rượu.
Nghiên nọ đã vơi;
Bút này đâu ráo….
Bongtaduong



ĐỨC MẸ AN BÌNH

 Đường lên khúc khuỷu vượt khung đèo
Có tiếng rì rào ngọn suối reo
Và gió miên man chào nắng sớm
Tung tăng đàn bướm cánh vờn theo

Đương hạ mà sao như chớm đông
Se se gò má ửng hây hồng
Lưng chừng đã hiện linh đài trắng
Tượng Mẹ giang tay chúc phúc nồng

Bao đóa huệ thơm dâng kính tiến
Của người trên chuyến lữ hành xa
Tạ ơn Mẹ đã thương phù giúp
Suốt cuộc đi về chẳng ngã sa

Mắt Mẹ đăm đăm dõi hướng đường
Vợi vời chờ đợi rất yêu thương
Bờ môi tha thiết dường như nói
Thượng lộ an bình nhé bốn phương

 Đôi cánh tay ngà đưa tới trước
Dịu dàng Mẹ muốn ùi an ai
Vỗ về chia sẻ niềm tâm sự
Canh cánh đầy vơi kiếp đọa đày

Vui mừng con thắp nén hương thơm
Xin Mẹ phù nâng cả xác hồn
Vạn lý trùng trùng luôn dấn bước
Đường dài thăm thẳm Mẹ bên con

Sáng soi từng bước đường dương thế
Khỏi lạc sa vào chốn hiểm nguy
Mẹ nhé ôm con đừng lơi lỏng
Suốt đường nhân thế lắm ai bi

……………..

Làm thơ trên phiến đá hoa cương
Nét bút nhanh đưa đến lạ thường
Phong cảnh hữu tình thêm khoáng đạt
Dạt dào cảm khái ý thi chương

Mây vẫn bay bay chóp đỉnh đèo
Nửa đường qua dốc lắm cheo leo
Chan hòa nắng sớm lùa khe lá
Đàn bướm vàng kia quấn quýt theo…
 Bùi Nghiệp


NHỚ MÙA NƯỚC NỔI

Lâu quá không về thăm xóm cũ
Thăm thầy với bạn tháng năm xưa
Và cô hàng xóm bao xa cách
Tưởng đã xa rồi những sớm trưa!

Đường xưa lối cũ quê nghèo đó!
Mùa nước lên cao ngập ướt sàn
Có mảnh thuyền con như cánh bướm
Bập bềnh trên mũi sóng lăn tăn

Bao tảng lục bình trôi lãng đãng
Điềm từng hoa tím mộng buồn vương
Mỗi lần chúa nhật đi dâng lễ
Í ới gọi nhau đến giáo đường

Trắng hồng lam tím bao bông súng
Đã trổ vươn nhoài khắp mặt ao
Mắt ngắm mải mê lòng dịu nhẹ
Đời dù ô trọc cứ thanh cao
 
Điên điển ngày nao sao nhớ quá
Hoa vàng nở rộ rợp bờ sông
Lung lay theo gió cười trong nắng
Hái một rổ đầy nấu lóc bông

Tháng tám lũ lên sông trắng xóa
Le le gà nước gáy vời nhau
Hàng hàng sóng lúa chao theo gió
Xào xạc xuân thì trổi xuyến xao

Tháng chín chống xuồng qua nghĩa địa
Hình cây thập tự đứng trơ vơ
Hồn chìm đáy nước sầu hiu hắt
Kiếp sống nhân sinh quá dật dờ

Tháng mười mùa ngắm Rosa đến
Vọng tiếng kinh huyền vẳng cất lên
Khẩn Chúa chở che loài thụ tạo
Thuyền đời mát mái lướt xuôi êm

Mười một cầu cho người đã khuất
Thuyền ra đất thánh lệ hằng năm
Câu kinh khẩn nguyện Trời thương xót
Cứu vớt hồn lên cửa vĩnh hằng
.....
Lâu lắm không về thăm xóm cũ
Ai còn ai mất chốn quê xưa
Người đi kẻ ở hai miền đó
Nỗi nhờ đầy vơi biết mấy vừa...
 Bùi Nghiệp


KỶ NIỆM ÊM ĐỀM


Vượt đường diệu vợi đến Tà Pao
Nắng sớm hây hây rọi đón chào
Nhuộm vạt áo dài thêm sắc trắng
Em dừng chân ngắm ngước lên cao

Thăm thẳm đường lên chốn tượng đài
Cùng người tha thiết sánh đôi vai
Bậc xa cao mấy đâu chùn gót
Tay vịn tay nhau nhấc bước dài

“Người ấy” cùng em quyết bước lên
Dẫu rằng hơi thở cứ dồn thêm
Bảo rằng: “Lên Mẹ xin ơn phước
Phù hộ cho mình được ý riêng”

Kìa Mẹ uy nghi cả dáng hình
Dung nhan kiều diễm thật là xinh
Hoa tươi lớp lớp quanh chân bệ
Lưu lại ân tình lớp chúng sinh

Chuỗi hạt cườm tay Mẹ khẽ lay
Gió vờn như nhắc chúng em đây
Thang đời từng bước như lần hạt
Cố gắng trèo lên dẫu trật trầy

 Mắt ngước lên nhìn cực Thánh nhan
Áo choàng thanh khiết với vuông khăn
Mắt huyền hướng tới xa xăm đó
Trông cõi nhân sinh mãi lạc lầm

Nhắn nhủ thế trần Mẹ hé môi
Hồng lên sắc sống thắm làn vui
Dịu dàng khuyên nhủ ai sa ngã
Đừng có buông mình chỗi dậy thôi

“Người ấy” thầm thì nói với em:
"Nguyện nài van Mẹ xuống ơn thiêng
Đỡ nâng hai đứa đường xa lắm
Ao ước đạt thành ý nguyện riêng"

Dẫu biết ngày mai rất mịt mù
Gai đời cào xước chốn thâm u
Hôm nay lên Mẹ đâu thề ước
Kỷ niệm êm đềm một sớm thu…
Bùi Nghiệp

18 tháng 10, 2012

THƠ ĐƯỜNG CÓC


Xướng (song điệp)
Thơ thơ thẩn thẩn lỡ hoài thai,
Lóc cóc leng keng cố liếc mài.
Phất phất phơ phơ vần đúng lối.
Trau trau chuốt chuốt đối nghiêm ngay.
Lững tha lững thững khi chiều tối,
Cà rịch cà tàng lúc sớm mai.
Hậm hà hậm hực vo trán bí,
Hí ha hí hởn: dạ đây ngài!
Bùi Nghiệp

 Họa (song điệp)
Phú phú ,thi thi cố thoát thai
Văn văn vẻ vẻ gắng công mài
Tuân tuân thủ thủ niêm  nêmchắc
Chấp chấp hành hành luật giữ ngay
Bí rị bí rì đừng bỏ sớm
Thông tường thông tỏ phải chờ mai
Cáu ca cáu kỉnh càng thêm tắc
Lạng quạng lăng xăng hỏng đấy ngài             
        THINH KHÔNG
 

CHÙM THƠ TIÊN SA



Đường luật: thất ngôn bát cú
Nhật ký hoa hồng
Thân con ước nguyện hóa thành hoa,
Những cánh hồng xinh  thắm mượt mà.
Trải lối cho Thầy êm gót bước,
Lót đường để Chúa nhẹ chân qua.
Chẳng mong mỹ nữ phô kiều diễm,
Không mộng giai nhân nét ngọc ngà.
Chỉ ước một lòng yêu thắm thiết,
Tình xin mến mãi chẳng phôi pha.
Bùi Nghiệp

Nguyện ước
Nguyện ước thân con một kiếp hèn,
Hoa đời lây lất mặc chê khen.
Đương thì chớm độ luôn ưu ái,
Quá lứa tàn mùa lại lãng quên.
Sớm nở tươi xinh khoe đỏ tía,
Chiều tàn héo úa rũ thâm đen.
Con xin chờ đón bao phiền não,
Chỉ biết dâng yêu chút phận quèn.
Bùi Nghiệp

Đường thơ ấu
Hãy nên như một trẻ ngây thơ,
Chúa sẽ thương yêu chẳng bến bờ.
Chớ trọng chớ sang nơi điện thánh;
Đừng cao đừng quý chốn cung thờ.
Muốn làm chủ hãy như tôi tớ,
Mộng được khôn xin cứ dại khờ .
Chân thật khiêm nhu hồn bé nhỏ,
Hỡi người đón nhận chớ làm ngơ.
Bùi Nghiệp

Đời hoa Tiên Sa
Hai bốn xuân xanh chẳng có nhiều,
Mà nên đại thánh chỉ vì yêu.
Đơn sơ phó thác dâng ngày tháng,
Trong sạch khiêm nhu nguyện sớm chiều.
Như hạt rắc gieo mầm bé nhỏ,
Mà cây trổ nở trái huyền siêu.
Lâng lâng hồn bước về Thiên quốc,
Mưa trận hồng hoa thật mỹ miều.
Bùi Nghiệp

Nữ Thánh Truyền giáo
Cánh cửa trần gian khép lại đây,
Âm thầm suy niệm suốt đêm ngày.
Chôn chân bốn bức tường tu khép,
Hướng mắt mười phương đạo Chúa khai.
Ao ước gió thiêng nguồn phúc đủ,
Đợi chờ mưa thánh đổ ân đầy.
Lạ lùng trinh nữ đời phong kín,
Đại thánh truyền rao phúc đức thay.
Bùi Nghiệp

Phù Vân
Dung nhan trần thế như hoa nở,
Một thoáng bóng câu qua cửa sổ.
Là gió lang thang thổi mãi đâu,
Tựa mây lãng đãng trôi bồng đó.
Như đèn trước bão hắt hiu tàn,
Giống bọt trên sông tan tác vỡ.
Xin nhớ phù vân kiếp mất còn,
Luyến lưu chi để thêm mang nợ.
Bùi Nghiệp

Cánh bèo
Lãng đãng bèo trôi trên cánh sóng,
Bềnh bồng sắc tím  như mơ mộng.
Đi về cuối đất gió lang thang,
Trôi đến cùng trời mây lồng lộng.
Phiêu bạt sông hồ kiếm hữu duyên,
Lênh đênh sóng nước tìm vô vọng.
Hỏi mây hỏi nước hỏi trăng già,
Cái kiếp nổi trôi sao mải ngóng.
Bùi Nghiệp


16 tháng 10, 2012

XI CÀ QUE PHÚ.



 
Buốt tựa kim đâm !
Đau như búa bổ.
Một tiếng kêu cha!
Ba câu gọi chó!!
Hàng ba trong tứ khổ, rành rành sách Bụt chẳng sai,
Đầu sổ đám ngũ quan, ấy ấy lời xưa đã rõ.
Kìa ai!
Quá nửa đời bay nhảy bốn phương,
Gần hết kiếp  nằm rên một xó.
Họa vô đơn chí, gậy hóa công dọa tiếng răn đe,
Phúc bất trùng lai, roi con tạo thay tràng mắng mỏ.
Liệt chân tả - trên bảo dưới không nghe?
Què cẳng hữu - trước nói sau chẳng rõ !
Vợ bưng bô ngày sáu khắc ngại ngần,
Con xốc nách đêm năm canh mắc cở.
Chữ tình yệu chẳng đợi lên giường!
Câu hiếu nghĩa đâu chờ xuống mộ…
Trời hỡi!
Đánh kẻ chạy đi chừa lối hồi quy,
Thương người quay lại thân đây rái sợ.
Cầu xin hai chữ giãi bày,
Khẩn nguyện đôi điều thố lộ.
Từ nay:
Hai  cẳng thật gánh gạo nuôi con!
Một chân tình đáp đền cúng vợ.
Lòng dạ bồi hồi!
Khúc nhôi dám ngỏ!!!...
Bùi Nghiệp


Tiên Sa thánh nữ



            Thể hát nói (ca trù)
Đời con nguyện hóa thành hoa,
Từng bông hồng thắm sắc pha mượt mà.
Trải trên lối Chúa đi qua,
Con đường khổ giá Gô Tha gập ghềnh…
Chẳng mong ước hoa khôi kiều diễm!
Đâu mơ màng trang điểm kiêu sa.    
Chỉ ước ao nơi trần thế xa hoa,
Vượt cám dỗ phong ba hằng vây bủa.

Nhật nhật khẩn cầu tam vị Chủ!(1)
Niên niên ngưỡng vọng cửu trùng thiên.

Tuổi xuân xanh đóng cổng cài then,
Nơi dòng kín đêm ngày chăm khấn nguyện.
Ôm thập giá đặt nơi tim suy niệm,
Giọt máu hồng tươm ứa vết thương yêu.
Hồn  bay lên thượng giới rất cao siêu,
Và cháy bỏng tin yêu lời sốt mến.
Hai mươi bốn xuân trần gian hiện diện,
Hiến thân mình tròn của lễ hy sinh.
Mưa hoa hồng đồ ân tình!
Bùi Nghiệp
(1) Ngày ngày khấn cầu Chúa Ba Ngôi, Năm năm ngước trông lên chín tầng trời.

THEO NGƯỜI BỎ CHÚA.


Mười tám năm
Người dung dăng,
Ta dung dẻ.
Trên đường trăng.

Mơ trăm năm,
Quên nghìn năm.
Ôi! Trái táo,
Vết dao găm.

Ngừời gần quá,
Chúa xa xăm.
Nơi chăn ấm,
Chốn lạnh băng.

Nẻo phù trần,
Chết trầm ngâm.
Ăn qủa cấm,
Xa địa đàng.

Lòng mênh mang,
Dạ bâng khuâng.
Nhìn tượng Chúa
Có ăn năn?

Cũng tri ân!
Ta dung dăng,
Người dung dẻ,
Một hồng trần!...

Bùi Nghiệp