Trang

27 tháng 1, 2017

PHIẾM DẬU PHÚ



(Tác giả : Cao Bồi Già)

Tiễn biệt năm Thân;
Cà kê chuyện Dậu.
Tức nhau tiếng gáy, đích tính nhà gà;
Gọi bạn lời gào,  đúng tuồng chị mão.

Chửa tàn đêm,  o ò ó, đầu xóm rúc vang;
Chưa rạng sáng, tẻ tè te, cuối thôn gáy báo.
Phận gia cầm,cả hàng cả họ,  suốt ngày chăm chỉ kiếm ăn;
Đời mẫn cán,dắt lũ dắt bầy, khắp ngả siêng năng bới xáo.

Tối tối về chuồng thủ phận hiền ngoan;
Ngày ngày đẻ trứng đãi người thơm thảo.
Gà ỷ quen chuồng  lớn tiếng cục ta;
Chó cậy gần nhà to mồm gâu gấu .

Tùng tùng cắc cắc:
Ngày tư ngày tết hội chọi trâu chen kèn;
Dịp hội dịp hè trường đá gà đông đảo.
Diệu võ giương oai giữa  sân chọi, võ sĩ so tài;
Xù lông khoe cựa nơi trường gà, đối phương quyết đấu.

Phía nửa cân, dù cánh tả tơi vài chục phút, chả hề núng nao;
Bên tám lạng, dẫu máu bết bê mấy ôm nhang , vẫn còn xông xáo.
Cựa dài lại rắn ấy hạng thần kê;
Cựa ngắn thì mềm rõ hàng thải dậu.

Ô kìa kìa:
Gà đòn ra miếng, không tử thì sưng cổ bươu đầu;
Gà cựa  giở đòn, chẳng toi cũng toác da  đổ máu.

Vân khâu  đá đâu thắng đấy, trâu đổi cũng không;
Vân cán bán được mại ngay,   bạc  thua chắc hảu.(1)
Sở trường-sở đoản-dáng hình-tính cách, được cả nhân gian nghiên cứu viết sách Kê Kinh;
Kỹ thuật-kỹ năng-điệu bộ-giống nòi, khiến bao người thế mẩn mê nhập môn kê giáo.

Nhưng chớ lậm, chớ lậm vì:
Bộn anh đắm ham cờ bạc, khiến  cửa nhà  vụt chốc tan hoang;
Lắm chú mê mẩn độ gà,  mà tài sản theo nhau đi ráo.

Xưa nay:
Ca dao nhiều ý để đời;
Tục ngữ lắm câu truyền khẩu.
Gà con mất mẹ, phần số thương tâm;
Gà trống nuôi con, câu ca cảm não.

Trái nọ chung giàn, ắt phải đùm thương
Gà kia cùng mẹ, sao hoài ó gấu.
Ăn quẩn cối xay, phận gã gà què;
Đóng hoài lính lệ, phần anh kép xấu.

Dây đậu mà đun củ đậu, muôn nỗi đau thương;
Chân gà lại bới ruột gà, trăm phần nhốn nháo.
Quằn quại như đỉa dính vôi;
Rụt rè tựa gà phải cáo.

Kinh nghiệm xưa truyền:
 Ráng mỡ gà thì ắt gió giông;
Ráng mỡ chó y rằng mưa bão.
Chớp đông nháy, gà gáy thì mưa;
Gió Heo may, chuồn bay ắt bão.

Lông trắng chân chì, người ca vạn lẽ, lắc đầu chị chê;
Lông đen chân trắng, mẹ mắng bao lời, quyết lòng em tậu .
Chim chi tuyệt hơn chim ra ràng ;
Gà nào ngon bằng gà đi dạo.

Chà chà:
Lầu son gác tía, ai kẻ chẳng ham ;
Cá gỏi cơm gà, ai người không hảo.
Hầm tiềm- xối mỡ, ôi quả sướng mồm;
Nướng chanh- hấp cải, ái chà khoái khẩu.

Lòng mề xào mướp,  bà nếm sạch boong ;
Đầu cổ xáo măng, ông xơi rau ráu.
Nhì cổ cánh khoái khẩu gã lưu linh;
Nhất phao câu hợp gu chàng bợm nhậu.
Thiếu vị củ giềng dồi chó sao ngon ;
Có miếng lá chanh thịt gà rõ hảo,  .

Lại còn hiếu đạo:
Thấy cha kiệt sức, bắt chú trống choai ngâm đậu ninh hầm;
Thương mẹ yếu đau, mổ ả mái tơ vo kê nấu cháo.
Lễ cưới cheo có thủ lợn nhắm mắt tiến dâng;
Mâm cỗ cúng thì chú gà ngửa mình kính cáo.
Cỗ  liên hoan, không bia không rượu, ắt chẳng vui vầy;
Tiệc cưới hỏi, thiếu vịt thiếu gà, làm sao chu đáo .

Tán phễu chuyện Dậu, gẫu sang chuyện đời:
Đã bao kẻ trông gà hóa cuốc, vộ ăn nói tào lao;
 Lại lắm người tưởng  cáo là mèo,  chả nghĩ suy tỉnh táo.
Tội quá bút sa gà chết, bao chú mổ cò;
Thương thay chữ vụng thân tàn,  lắm anh nhà báo.

Đầu gà đít vịt,  rõ chuyện ẩm ương;
Khẩu phật tâm xà, đích đồ gian xảo.
Vận đỏ vận may, trúng đề chả đặng, trúng số đừng mơ;
Cái xui cái rủi, vạ vịt chưa qua, vạ gà đã đáo.

Ấy ông nói gà bà nói vịt bao kẻ vỡ đầu
Còn anh ăn chả ả ăn nem, có người đổ máu.
Kẻ làm quấy nói càn, ắt lúng túng y gà mắc tóc, mặt mũi hổ ngươi;
Đứa ăn xằng đớp bậy, là hệt gà nuốt thun, số phần thảm não.

Thói thường gà vọc niêu tôm rõ chủ vắng nhà ;
Không lạ chó nhảy bàn độc đúng thời vô đạo .
Bao bậc Chúa rước voi giày mả tổ, lời bỉ khinh đeo đẳng  ngàn sau;
Mấy đời Vua cõng rắn cắn gà nhà, tiếng nguyền rủa dẳng dai mai hậu .

Chớ dại, chớ dại:
Kẻo bỏ ba đồng thóc, được một tiền gà;
Lại lội năm quãng đồng, ăn một bát cháo.
Đã nhiều kẻ tham lam  hám lợn mất bò;
Cũng lắm người dại dột  lấy gà nhử cáo.
Chớ khinh kẻ gà mờ;
Kẻo đụng thằng bụng cáo.

Rõ lạ, rõ lạ:
Hiền lành nhút nhát, nhưng sao tên đặt gà ác gà hung;
Quỷ quái ranh ma,  đã đành người gọi mèo già mèo cáo.
Chết quéo mà còn cục cựa, kỳ thay chỉ gã gà nòi;(2)
Sống  nhăn nhưng cứ ngay đơ, lạ gì chính chàng cá sấu.

Năm mới năm me, mừng chị Gà  anh Dậu:
Xưa “cục tác” đã lên tranh Đông Hồ;
Nay “tẻ te” cũng kín bìa lịch báo.
Kẻ kẻ đều mơ đồng sinh lúa tốt,  thái quốc an dân;
Người người cũng ước gà đẻ trứng vàng, no cơm ấm áo.

Mừng Tân Xuân họ họ lộc tràn;
Chúc Năm Mới nhà nhà phúc đáo.
Hân hoan năm mới mấy ý viết càn;
Vui vẻ Ngày xuân đôi dòng tán láo.

CAO BỒI GIÀ

Ghi chú:
(1): Con gà có một vảy liền vấn ngang chân trên cựa thì gọi là “vấn khâu đổi trâu không đổi”, gà nầy ra trường đá gà đối phương chết vào ôm nhang thứ ba, khoản 30-40 phút. Ngược lại nếu có một vảy liền nhau vấn ngang đầu gối thì gọi là “vấn cán không bán cũng thịt”, nếu đem ra trường mười lần thua đủ tám hay chín.
(2): Con gà nòi có “cục cựa” ở chân, chết rồi thì vẫn còn “cục cựa” đó , chứ nào mất đi đâu, hi hi…

20 tháng 1, 2017

SỚ TÁO QUÂN BÍNH THÂN – PHÚ



Thu khứ đông tàn;
Mai khoe đào nở.
Năm Khỉ tàn lui;
Niên Gà lấp ló.

Hăm ba tháng chạp, Táo Việt:
Yết chầu Ngọc Đế, cưỡi gió đằng vân;
Giã biệt nhân gian, thăng thiên thẳng lộ.
Lòng người thế giờ mong giãi tường;
Chuyện trần gian nay xin tâu rõ.

Sáu tháng tiết thời đỏng đảnh, sông ngòi ngập mặn lửng lơ;
Nửa năm khí hậu ẩm ương, đồng ruộng khô cằn nứt lở.
Đám gia súc kiệt quệ tiêu vong ;
Người nông dân khốn cùng khổ sở.

Việc trợ nông trễ nải, dân lãnh đủ muôn bề;
Tiền cứu hạn loay hoay, bạc ngủ yên một chỗ.
Thiên tai chửa qua;
Nhân tai họa đổ.

Đầu tháng Tư:
Cua mực bầy bầy trồi sóng, kéo lũ phơi thây;
Cá tôm lớp lớp dạt bờ, tranh nhau tắt thở.
Đám đám rong tảo tức tưởi chết khô;
Rặng rặng san hô kinh hoàng gục đổ.

Tận Đà Nẵng ngược ra Xứ Nghệ, khắp trùng khơi trăm dặm tan hoang;
Từ Kỳ Anh chạy xuống Lăng Cô, dưới biển cả muôn loài tận số.
Bờ cát trắng  thành bãi tàng ô;
Đáy biển sâu  hóa hầm huyệt mộ.
Ngư phủ đà phát hiện ống xả ống ngầm;
Nhân dân đã tỏ tường nguyên do nguyên cớ.

Thế mà:
Nào là hô hào viện sĩ khoa học vũ trụ,  tiếng nức danh lừng  nhăm nhăm nghiên cứu khui tường;
Rồi cả huy động giáo sư vật lý địa cầu, đao to búa lớn “quyết quyết điều tra làm rõ”.
Quan “Tài” leo lẻo: Tôm chết bởi “Địa chấn rung”;
Sếp “Môi” khăng khăng: Cá toi do “Hoa tảo nở”.

Lại còn:
Mấy ông đầu tỉnh,  tắm bơi làm mẫu ấy tớ không teo;
Dăm vị đầu ngành, ăn cá nêu gương rằng quan chả sợ.
Y hệt xui trẻ ăn cứt gà;
Khác gì  đẩy dân xuống đáy mộ.

Lời gian chẳng thể thông;
Sự thật rồi cũng lộ.
Thép Hưng Nghiệp  phơi lòng hiểm, nói uế ô chính xưởng nó tuôn;
Fố-Mồ-Sa  lòi dạ hung,  nhận chất độc là tay chúng đổ.

Giả lả một lời “ngụy” xin lỗi, xong  lì lợm vẫn sáng tối khói mù;
Lòe xòe nửa tỷ “đô” đền bù, rồi nghênh ngang  vẫn ngày đêm lửa đỏ.
Xỉ bùn độc hại âm thầm chốn chốn đào chôn;
Chất thải hiểm nguy lén lút nơi nơi giấu đổ .

Hại nòi giống diệt vong;
Khiến nhân dân phẫn nộ.
Kẻ kẻ đồng tâm thét lác đuổi xua;
Người người nhất trí hô hào tống cổ.

Thảm thương thay:
Ngư dân thủy thủ gác chèo bó gối, quặn đau nhìn sóng bạc xiết mấy giận căm;
Thuyền bé tàu to ghếch mũi nằm bờ, buồn bã ngắm  biển xanh biết bao thương nhớ.
Nhà hàng- khách sạn hoang lạnh, biệt tăm người viếng không kẻ muốn vào;
Rờ Soọt- bãi tắm đìu hiu, vắng ngắt khách du chẳng ma nào ngó.

Ngành buôn cá giãy đành đạch hết cửa làm ăn;
Nghiệp nuôi tôm chết đứ đừ chẳng phương cứu gỡ.
Cả triệu người  khốn đốn, mất nghề thất nghiệp lâm cảnh bần hàn;
Hàng vạn hộ lao đao, hết gạo không tiền vướng vòng tử lộ.

Thảm họa khôn cùng,  tai ương hiển hiện, vẫn cố xuê xoa  bảo chút lỡ lầm;
Nguy cơ  vô kể, bệnh tật tiềm tàng, mà cứ ất ơ cho là sự cố.
Quan rước tai ương vẫn cứ điềm nhiên thăng cấp, chẳng chút ăn năn;
Kẻ gây thảm họa còn được an hưởng nuông chiều, không hề khởi tố .

Họa tai “Vũng Áng”  vẫn đằm đẵm bao trùm;
Mối hiểm “Hoa Sen” lại thập thò lấp ló.
Coi khinh sự khuyên can cảnh báo, miệng đại phú: ngu gì;
Bất chấp lời phản biện cản ngăn, gã đồng hao: ngoan cố.

Ôi! Giống nòi Việt sao quá thê lương;
Ôi! Đất nước Nam thật là khốn khổ.

Rõ họa vô đơn chí:
Một máy bay chiến đấu  lâm nạn khi luyện ngoài khơi  ;
Hai chiến sĩ phi công  bung dù bởi nghe tiếng nổ .
Phương tiện cứu nạn trên không hiện đại soi bới cả vùng;
Lực lượng săn tìm  dưới biển tối tân kiếm lùng khắp xó.

 Chim lạc biển Nghệ An;
Anh tìm khơi Bắc Bộ.
Nên  mãi mụ mị mày mò
Rồi cứ loay hoay lỗ mỗ.
Thật xót đau phi đội săn tìm lại lâm nạn bạc phần;
Rõ bi thảm cánh chim cứu nạn cũng rụng rơi chung số.

Rốt cuộc chính nhân dân:
Cứu mạng thương binh lâm nạn, dù thuyền thúng nào ngại hiểm nguy;
Phát hiện liệt sĩ hy sinh, dẫu tay không chẳng cần hỗ trợ.
Dân vẫn mãi anh hùng;
Ai có hay xấu hổ.

Vào mùa mưa giông:
Vũ một cơn Tân Sơn Nhất, đà lênh láng ao chuôm ;
Mưa một trận Thành Sài Gòn, hóa mênh mông bể sở.
Chống ngập mãi nay lụt khắp nơi ;
Chạy lụt  hoài giờ tìm đâu chỗ.
Người bì bõm vô kể ngán ngao;
Xe ngóp ngoi muôn vàn  khốn khổ.

Thương khúc ruột miền Trung:
Giữa đêm dân Hà Tĩnh chạy trối,  nước cuồn cuộn  y hệt sóng thần;
Nửa khuya đập Hố Hô xả tràn, lũ ào ào tựa như thác đổ.
Thiên họa bởi Trời  đổi tiết, gây chỉ đôi phần;
Nhân tai do kẻ ác tâm, nhân lên bội số.

“Đúng quy trình” hàng chục thủy điện hùa nhau mở xả,  mặc dân chúng tiêu vong;
Chẳng thông báo cả mấy tỉnh thành  kiệt sức ngoi bơi, thây đồng bào khốn khổ.
Lũ chồng lũ xiết mấy của tan;
Người khóc người biết bao lệ đổ.

Tán tận thay:
Quan chức xã  xà xẻo luôn của góp quyên;
Đầy tớ dân ăn chặn cả tiền cứu trợ.

Chuyện Bộ Công Thương:
Xí nghiệp mười năm đắp chiếu tan hoang;
Nhà máy nghìn tỷ đua nhau thua lỗ .
Nào xí nghiệp phân, rồi nhà máy sợi mặc tình lấy bạc ra thiêu;
Cả nhà máy giấy, cùng xí nghiệp cồn thỏa sức đem tiền đi đổ.

Bạc Nước xài tựa giấy bồi;
Tiền dân xem như rác cỏ.
Thấy bàng hoàng gấp mấy sấm giông;
Nghe kinh khiếp còn hơn bão tố.

Nợ xấu phình nở lút đầu ;
Nợ công dâng cao ngập cổ.
Nợ chí tử oằn cổ dân đen;
Nợ bẩm sinh lõm đầu con đỏ.

Lạm phát thây lạm phát, cứ tăng phí để bù;
Bội chi mặc bội chi,vẫn vung tay cho bõ.
Đoàn Thể họp hành ăn nhậu sạch sẽ két kho;
Ủy Ban  tiếp khách liên hoan dầy cui sổ nợ.

Săn tìm chuột , chuột chạy sang Tây;
Soi kiếm sâu, sâu chui xuống lỗ
Kẻ đục moi giả khám bệnh, êm ả chân bay;
Kẻ phá hoại vờ chữa thương, âm thầm cánh vỗ.

Phê bình ông sếp cựu, ngặt quá chừng đồng chí hoang mang;
Cách chức lão quan hưu, nghiêm đến nỗi nhân dân bỡ ngỡ.
Diệt bọ sâu như  bóng tầm bóng, nên cực khó trật trầy;
Chống tham nhũng là “ta đánh ta”, ắt vạn nan thách đố.

“Chuẩn cơ chế”, tỉnh tỉnh thành thành chia ghế cả dòng;
“Đúng quy trình”, đây đây đó đó làm quan cả họ.
Nhân viên độc một anh gánh việc cả phòng;
Lãnh đạo bốn mươi vị tranh chen một rọ.
Chẳng e dưới trông soi;
Không sợ trên dòm ngó.

Thế nên:
Bất minh trong mối giao lưu;
Mâu thuẫn trong việc phân bổ.
Cấp trên đè cấp dưới, đất Trấn Yên tung tóe máu phun;
Quan bé bắn quan to, tỉnh Yên Bái rền vang súng nổ.
Trách nhiệm vờ, xoa tay dẻo miệng, trơ trẽn câng câng;,
Lợi ích nhóm, chia  bánh xẻ phần, thản nhiên  lồ lộ.

Ngó qua Bộ Học:
Kẻ chức cao tự lộng xuất lệnh cấp dưới bưng rót rượu trà;
Cô giáo trẻ bị ép hầu bàn quan trên họp vui tiệc cỗ.
Nể nang chuốc lắm nỗi ê chề;
Say xỉn gây bao điều thất thố.

Giáo viên khôn cùng uất dạ ngán ngao;
Bộ trưởng chả hề đau “nòng” phẫn nộ.
Dâng hương cho học trò giỏi, rõ đúng bi hài;
Lộ tầm của lãnh đạo “cao”, quả là xấu hổ.

Mắc bệnh, ốm đau:
Đi bác sĩ, trăm sự lo teo;
Vào nhà thương, vạn điều chuốc khổ.
Mất cẳng cụt tay, bởi thầy lang kém cỏi,  đành nín hờn tự nhủ đen phần;
Thiệt thân vong mạng, vì bác sĩ lơ là, cố nuốt hận âu do bạc số.

Vô cảm ư?  Đâu tội của lãnh đạo, mụ mắng ngay thuộc cấp nhân viên.
Quá tải hả?Nào lỗi của bộ  Y, bà xử liền giám đốc cơ sở .
Chết thì bó chiếu lẳng lặng mà về;
Thác cứ cột xe thong dong tự chở.

Xã hội  ôi ngán ngao:
Suy đồi đạo đức muôn mặt, vì phép tắc tựa thể buông tuồng;
Ô nhiễm môi trường khắp nơi, bởi quản lý tuồng như bỏ ngỏ.
Nhồi thuốc cấm vật nuôi trò đoạt mạng khối kẻ giam tham;
Tẩm hóa chất thức ăn tội giết người  chả ai khởi tố.

Thế nên cá tôm xuất khẩu, bạn hàng lắc đầu  trả lui;
Để rồi lúa gạo chào sân, đối tác quay lưng chẳng ngó.
Khoác tiếng phơi bày sự thật, lại lừa thế đảo điên;
Mang danh bảo vệ tiêu dùng, mà hại người chết dở.

Nước mắm công nghiệp, sém cướp sân vì báo chí cùng quỷ bắt tay;
Nước mắm gia truyền, suýt phá sản bởi truyền thông hóa ma ăn cỗ.
Cướp bóc cứ ngang nhiên;
Xì ke như thách đố.

Nạn tai thảm khốc từ nam chí bắc, rõ quả tang thương;
Chém giết hung tàn khắp đó cùng đây,  thật là kinh sợ.
Bão bùng nhiều nơi lo cày cấy, đành hết vốn đẫm suối châu rơi ;
Cháy nổ khắp chốn cứ hát ca,  chợt thiệt thân trong vòng lửa đỏ.

Dự dựng xây xây hiện đại, nay tắc lối chả cách khai thông;
Quy quy hoạch hoạch cao tầm, giờ kẹt xe hết đường xoay sở.
Phi cảng đà bí lối vào;
Máy bay chả còn chỗ đỗ.

Mà khách sạn trơ mặt thi gan;
Cùng sân gôn ưỡn mình thách đố.
Xiết mấy tan hoang nát bét, chả áo mão nào rơi;
Bao nhiêu khốn khổ đau thương, cứ đầu dân mà đổ.
Mùa màng mất trắng,  hàng ngàn hộ mong nhận hảo tâm ;
Hũ gạo trống huơ, mười chín tỉnh phải xin cứu trợ.

Tâu thưa Ngọc Đế:
Lòng nhân thế chất đến muôn vàn;
Chuyện trần gian kể còn vô số.
Xiết bao sự người thế van kêu;
Bấy nhiêu điều lệ thần chan đổ .

Nguyện dạ Trời  xót thương;
Mong Ngọc Hoàng thấu tỏ.
Cho năm mới năm me mưa thuận gió hòa;
Cho mùa sau mùa tới trái sai quả rộ.

Thêm người tâm đức cho Nước thoát nghèo;
Bớt kẻ tham tàn để dân đỡ khổ.
Hạnh phúc trên quê Cha;
Thanh bình nơi đất Tổ.

Cho  muôn kẻ kẻ theo Kê gáy giòn;
Để chẳng ai ai như khỉ nhăn nhó.
Bái biệt Ngọc Hoàng;
Cạn dòng Táo Sớ.

CAO BỒI GIÀ

18-01-2017

18 tháng 1, 2017

TẾT ĐÔ THÀNH


(Độc vận)


Năm cũ quay đi;
Tân niên đến réo.
Tết hưởng sang giầu;
Xuân chơi đúng điệu.

Trong nhà mai cúc tràn dư;
Ngoài cửa bon sai chẳng thiếu.
Đợi đúng lúc giao thừa nơi đô thị, xe máy lao dưới phố ỳ xèo;
Chờ ngay giờ hoán chuyển phía ngoại ô, pháo hoa bắn trên không bùm chéo.

Trong nội thất:
Con thông tin nại công việc chưa về;
Cháu báo cáo vì xa xôi tạm kiếu.
Nào dạ đó thành tâm;
Hỏi lòng nào kính hiếu?

Cũng theo truyền thống, dâng hương lên ông bà ngửa mặt bẽ bàng;
Đành giữ lấy lề, thắp nến lạy tổ tiên cúi đầu tiu nghỉu.
Hoa rờ rỡ hé nhạo cười;
Khói quyện bay dường chế riễu.

Sáng xuất hành:
Tinh sương đi miếu mạo, bẻ lộc xuân trông ngóng điều hên;
Tảng sáng đến chùa chiền, xin quẻ mới mơ màng phép diệu.
Ngỡ làm tâm từ thiện, mua mươi chim gục gặc đang mơ;
Tưởng lấy đức phóng sinh, tậu chục cá lờ đờ sắp xỉu.

Người hảo tâm vô ý mua lầm;
Bọn gian xảo chủ trương bán đểu.
Hoà viên ma tuý, cá ăn vào say thuốc lờ đờ;
Trộn chút cần sa, chim mổ tới nhiễm mồi yếu xịu.
Vỗ cánh bay lảo đảo,  lượm vào lồng gọi bá tánh chào mời;
Chèo vây quẫy  lơ ngơ, vớt vào chậu rao thập phương  kéo níu.
Tưởng phóng sinh mà ơi hỡi sát sinh;
Ngờ hữu hiệu lại hoá thành vô hiệu.

Lượn phố:
Vào khu du lịch, dạo ung dung chèo đạp chiếc du thuyền;
Đến thảo cầm viên, chơi khí phách cỡi lưng con đà điểu.
Trên vỉa hè chưng giấy đỏ, mấy anh đồ chữ nghĩa cào cào;
Dưới cột điện bày mực tàu, dăm cô tú văn chương chèo bẻo.

Hán tự mập mờ;
Nôm na oặt ẹo.
Choàng thanh tao y phục nho phong;
Diện tươm tất áo quần vén khéo.

Trưa chiều:
Đến tham quan hoà nhập, bên này mấy đám lắc bầu cua;
Vào hò hẹn lộn sòng, chỗ nọ dăm phe quay tài xỉu.
Sát phạt oang oang;
Ồn ào líu ríu.

Phừng phừng cao thấp trí mưu;
Nhộn nhạo hơn thua mạnh yếu.
Kẻ thắng mặt vang tía đỏ, huyênh hoang phét rống răng nhe;
Thằng thua da nghệ chàm vàng, lẩm bẩm than xui  miệng mếu.

Kìa xem:
Nơi kia phường mãi võ, xập xình rầm rập bày trò;
Chỗ nọ đám kỳ lân, huyên náo loi choi đủ kiểu.
Đeo mặt nạ, Mặc áo Tàu lụng thụng lông dơi;
Độn bụng căng, Đi giầy Hán cong cong cổ sếu.

Thùng thùng trống đánh liên hồi;
Chập chập chiêng khuơ quýnh quýu.
Dạo nhà lầu kiếm bạc múa rùm beng;
Chui hẻm ngách vòi tiền xin ngọng nghịu.

Ngưòi cho vui lạy lục tri ân;
Kẻ chối rủa chê bai dè bỉu.
Xuân khoa trương ra vẻ lòng vòng;
Tết hào nhoáng bày trò quanh quéo.

Trai lịch lãm tỏ vẻ hào hùng ;
Gái thanh tao ra chiều yểu điệu.
Bày con nít, xin lì xì  kêu réo nhì nhằng;
Đám trẻ ranh, đòi mừng tuổi theo vòi lẽo đẽo.

Đến phòng “ghêm” truy cập ào ào;
Vào tiệm “nét” chơi “sô” bùm chéo.
Mấy ma men ngấm rượu gầm gừ;
Vài bợm nhậu say hèm nói líu.

Thế đấy!
Mỹ tục khó nồng nàn;
Thuần phong càng nhạt nhẽo.
Chốn đô thành theo nhịp chao nghiêng;
Nơi  thị tứ trượt đà bóp méo.

Bởi trào lưu tết đến đổi thay;
Do hiện đại xuân sang rã rệu.
Ý tết đang còn;
Hồn hoa đã héo!


Bùi Nghiệp