Trang

16 tháng 11, 2015

KINH BÁCH DỤ 51-55


51. Người Tớ Gái

Xưa có bọn năm nguời hùn hạp
Muớn nàng hầu giúp vặt trả tiền
Một nguời ra lệnh truớc tiên
Giặt đồ cho chủ mau lên chút nào!

Bốn còn lại cũng ào đồng loạt
Thật khó khăn biết đáp từ đâu
Thì thôi kẻ truớc nguời sau
Giặt đồ lần luợt cũng đâu muộn màng

Nhưng bốn kẻ mắng nàng xa xả
Ta bỏ tiền gom cả năm phần
Sao mi thiên lệch công bằng
Muời roi trừng phạt cho hằng biết thân
oOo
Đời tứ khổ do nhân duyên tới
Bốn ưu sầu  tiếp nối truớc sau
Sanh – già – bệnh – tử theo nhau
Đâu cùng một loạt như hầu gái kia

52. Trò Vui Giả Dối

Xưa có một thiên tài âm nhạc
Vua thỉnh cầu tấu hát trong cung
Ngàn vàng hứa hẹn trả công
Cuộc vui mỹ mãn mà không thấy tiền

Vua viện lý: nguời lên diễn tấu
Ta nghe âm hư ảo VUI TAI
Bạc vàng hứa trả đủ đầy
Cũng là VUI BỤNG cho ngài mà thôi
oOo
Cuộc huyễn hoá cõi đời hư thực
Hình trong guơng, bóng nuớc còn đâu
Vô thuờng sanh diệt qua mau
Chuốc chi phiền toái chỉ sầu muộn thôi
  
53. Lão Sư Bị Hành Hạ

Hai đệ tử theo hầu sư phụ
Thầy bệnh tình liệt rũ đôi chân
Mỗi anh tả hữu chia phần
Lo công đấm bóp hai chân cho thầy

Nhưng khổ nỗi bọn này bất thuận
Luôn cãi nhau lý luận loanh quanh
Đổ thừa chán ghét sự sanh
Oan gia nghiệp báo nói hành xỏ xiên

Có bữa nọ một tên vắng mặt
Đứa ở nhà đánh dập một bên
Thằng kia về giận xung thiên
Vạch chân còn lại đập liền cho cân
oOo
Tu học Phật tự tôn giáo phái
Chê bai nhau tranh cãi bất hoà
Tự mình gieo cuộc phong ba
Bao nhiêu kinh tạng Phật đà tiêu tan

54. Ðầu Rắn Và Đuôi Rắn Tranh Cãi

Có con rắn đầu đuôi tranh bước
Đòi phần hơn đi truớc đi sau
Hai bên cãi vã đâu đâu
Quyết dành phần thắng một câu chẳng nhuờng

Đầu rắn nọ xuống đuờng tiến tới
Lập tức đuôi cuộn vội cành cây
Làm sao bò đuợc ô hay
Thôi thì đành để đuôi này tiên phong

Đuôi đi truớc lại không mắt tỏ
Sa ngay vào lửa đỏ hầm sâu
Bị thiêu cháy rụi đuôi đầu
Toàn thân chết thảm còn đâu tranh giành
oOo
Thầy trò phải phân rành ngôi thứ
Chớ tranh khôn sinh sự khinh thuờng
Chê thầy kỷ luật lơi buông
Bao nhiêu tai hoạ thảm thuơng sẵn chờ

55. Cạo Râu Vua

Xưa có một lính hầu nô bộc
Kề cận vua bảo bọc trung thành
Điều binh xuất trận giao tranh
Địch quân vây hãm nguy nan trùng trùng

Nguời hầu cận vô cùng dũng luợc
Phá vòng vây cứu đuợc chúa mình
Vua vui cảm động chí tình
Hiền khanh có muốn cứ xin chẳng từ

Nguời gia bộc quá ư là lạ
Chỉ xin ngài cạo cả chòm râu
Nhà vua chấp thuận yêu cầu
Giữ tròn lời hứa có đâu khác lời

Thiên hạ thấy chê cuời xuẩn ngốc
Đuợc ân ban mưa móc mà ngu
Phải chi xin nửa cơ đồ
Vinh hoa không lấy, lại khờ dại điên
oOo
Chuyện tỉ dụ: nhân nguyên hai bậc
Đuợc làm nguời – nghe Phật pháp khuyên
Hẹp hòi giữ chút giới tuyên
Muôn đời chìm đắm trong biên luân hồi 


Dệt thơ: Bóng tà dương

Không có nhận xét nào: