Ta chính mãng xà;
Mỗ đây vua rắn.
Khắc hết giờ qua;
Năm cùng tháng cạn.
Rắn thực tế trườn bò đất lục, đời hiển nhiên hiện hữu rành
rành;
Rồng mơ màng cuốn vút mây xanh, mộng huyễn hoặc hư vô bí ẩn.
Này xem:
Tục ngữ xưa chép lại rõ ràng;
Ngạn ngôn cũ còn bày nhan nhản.
Cứu vật- vật hàm ơn!
Giúp nhân- nhân báo oán!
Người xứ Thanh nuôi xà cùng kiến, đền nghĩa xưa vượt lối nguy
cơ; (1)
Đấng nhà Phật giúp rắn với rùa, trả ơn cũ qua cơn ách nạn.
(2)
Chuyện Bạch tố chung thủy vợ chồng;
Tích Tiểu Thanh sắt son bầu bạn .(3)
Mà nay:
Chục điều hay sao hờ hững buông trôi?
Trăm sự dở lại cố tình đụng chạm.
Bởi nhân thế vọng ngữ đặt điều;
Do con người đa ngôn bày nhảm.
Ấy: mưu quỷ quyệt bậc nhất ngôi bề;
Rằng: trí khôn ngoan
hàng đầu thứ hạng.
Vật vốn vô tình;
Người sao ghép gán?
Nhìn Doi doi - Bông súng ắt sinh môn;
Gặp Hổ lửa - Mai gầm đành tử nạn.
Đồng hoang rừng rậm, người truy lùng đòng chĩa tấn công;
Hốc kẹt hang hầm, rắn phòng bị nọc phun thủ phận.
Phía bại vong cong xác cuộn mình;
Bên thắng thế bẻ nanh khâu trán.
Này phút trao hồn!
Đó giờ nộp mạng.
Tay phăng mật tía, đứa
há mồm ngửa cổ vuốt hầu;
Dao Cắt tiết hồng, thằng pha rượu bổ dương ích thận.
Da ngang nhiên sấy nắng, chế món tư trang túi – bóp- dây- bao;
Thịt cấp tốc vào nồi, làm đồ nhậu nhẹt hầm- khìa- chả- rán.
Họ hàng ta sinh đầm ấm ngọt ngào;
Thân tộc ấy chết thảm thương cay đắng.
Than ôi!
Có do phải, ngàn đời tiên tổ cũ gây thù;
Hay bởi rằng, vạn kiếp cha ông xưa chuốc oán.
Bởi ngươi chẳng lưu
tình;
Nên mỗ đành trút hận.
Chớ trách tiểu tử mưu sâu;
Đừng hờn đại nhân trí ẩn.
Đứa trẻ con thả diều tâng bóng, phập vào chân một cú miệng
trào;
Bà nội trợ chao ốc hái rau, phang ngập gót hai lằn răng ngấm.
Anh mơ màng chiếu chăn êm ấm, trườn lên thân nanh mổ trong
màn;
Chị long đong nương rẫy
tảo tần, quấn lấy cẳng nọc phun cạnh lán.
Hạ thủ chẳng lưu tình;
Ra tay không hối hận.
Tử thần hoạt động lãi to;
Diêm chúa làm ăn lời khẳm.
Có hay chăng:
Đất nở từng giống từng bề;
Trời sinh mỗi loài mỗi phận.
Khuyên ngoại quốc, chớ cậy giỏi huyênh hoang;
Nhủ kiều bào , đừng ra oai khệnh khạng.
Bắt tay giao hảo, hai dân
thay tánh niệm tâm;
Đối mặt hữu hòa, lưỡng quốc đổi thù thành bạn.
Hòa bình nhé hạnh phúc liền kề;
Chiến tranh chi khổ đau tiếp cận.
Nước giếng đừng đụng nước sông;
Bình hoa chớ thay bình mắm.
Xuân nay:
Nhâm thìn đáo hạn, rồng đi uốn khúc hanh thông;
Quý tỵ đăng đàn, rắn tới trườn mình may mắn.
Xà vương tôi giao hảo tri âm;
Tỵ quốc mỗ ân cần kết bạn.
Mừng hiền như nai!
Chúc khôn tựa rắn.
Hịch truyền!
Cáo cẩn!!!
Bóng tà dương
(1)
Đất Cẩm
Thủy-Thanh Hóa xưa, rắn trả ơn đục thủng đồi núi, giúp nhà họ Cao Thuật tạo nên
giếng nước thần.
(2)
Tiền
kiếp của Đức Phật Thích Ca là một hiền
nhân, rắn đền đáp bằng phương thuốc hoàn sinh cứu hoàng tử.
(3)
Bạch Tố
và Tiểu Thanh chính là Thanh xà Bạch xà tu luyện ngàn năm, rất có nghĩa tình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét