(Ý Tin mừng Lc 24, 1-53)
Ngày thứ nhất trong tuần vừa
tảng sáng,
Vầng kim ô ló dạng vạn hào
quang.
Mấy chị em phụ nữ đã sẵn sàng,
Mang dầu quý thuốc thơm thăm
mộ Chúa.
Ô! Tảng đá che mồ lăn khỏi
cửa,
Mà bên trong thi thể Chúa đâu
rồi?
Đang ngạc nhiên cơn hoãng hốt
bồi hồi,
Bỗng Thiên sứ áo tinh khôi
xuất hiện.
“Chính Người đã phục sinh tử
cõi chết!
Nhớ chăng lời Người nói tại
Ga-li-lê?
Chịu nộp thân, vác thập giá ê
chề,
Treo giá gỗ , ba ngày sau
sống lại!”
Trên đường cái về Em-mau hôm
ấy!
Có hai người môn đệ bước bên
nhau.
Trở về quê buồn mặt ủ mày
chau,
Mộng tan biến, sau ngày Thầy
tử nạn.
Rồi bất chợt thêm lữ hành bầu
bạn,
Có ai ngờ người đó chính
Giê-su.
Nhưng các ông thần trí đã lu
mờ,
Đâu tỉnh táo nhận ra Thầy
hiện diện.
Trời sắp tối ngôi làng xưa cũng
đến,
Họ mời nhau ăn uống quán nơi
đây.
Người lữ hành cầm bánh miến
trên tay,
Miệng chúc tụng rồi trao ngay
mời họ.
Mắt đã mở, hồn vô cùng bỡ ngỡ
,
Nhận ra Thầy tái hiện chốn
nhân sinh.
Thấm từng câu từng tiếng sách
thánh kinh,
Trong nháy mắt bóng hình Người
tan biến…
Trở về lại chốn môn sinh hiện
diện,
Kể tỏ tường các diễn biến gần
xa,
Thật ngạc nhiên, chính Chúa
lại hiện ra,
Lòng bỡ ngỡ bàng hoàng như ảo
mộng.
“Hỡi anh em sao tâm hồn xao
động,
Hãy nhìn xem vết đinh đóng
chân tay!
Hãy nhìn xem dấu huyết cạnh
sườn đây!
Là chứng tích chính thầy nay
sống lại”
“Lời tổ phụ, tiên tri xưa
truyền dậy,
Đã ứng linh từng câu chữ về
Thầy.
Đức Ky-tô chịu khổ ải đọa đầy,
Sẽ sống lại sau ba ngày tử
nạn”
Nhân danh Chúa, nghe lời thầy
căn dặn:
“Hãy loan truyền ơn cứu độ
muôn dân,
Từ nơi đây cho đến khắp nhân
gian,
Mau sám hối hầu được ơn tha
tội.”
Rồi thấm thoát, ngày bốn mươi
đã tới,
Người về Trời, ngự bên hữu
Chúa Cha.
Hoàn tất lời đoan hứa tự xưa
xa,
Ơn cứu độ tuôn tràn trên cõi
thế.
Bùi Nghiệp
(Nguồn Hiệp Thông
2011)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét