Trang

6 tháng 10, 2013

MỘT LẦN TAO NGỘ





Trên cầu chợt thấy nhành bông,
Chao chao chìm nổi đóa hổng lênh đênh.
Đời trôi theo sóng bập bềnh,
Về đâu bến đậu thác ghềnh gởi thân.

Đại gia đô thị mệnh,
Bán điểm bất do nhân.(*)
Này kiếp sống thế trần lưu lạc,
Biết ra sao bóng hạc ngàn mây.
Mới ngày qua hữu hảo xum vầy,
Mai cách biệt xa bay vạn lý.

Lưu thủy hạ than phi hữu ý,
 Bạch vân xuất tụ bản vô tâm.(**)

Thôi gặp nhau nâng chén với tri âm,
Cùng to nhỏ ân cần trao tâm sự.
Thân bèo nước một lần hội tụ,
Hãy nhỏ to xin cứ hàn huyên.
Mốt mai kia tựa kiếp chim quyên,
Gọi khản tiếng triền miên tháng hạ.
Người xa vắng tin đâu đáp trả,
Gốc tre sầu chết ngả tàn xương.
Thì thôi cạn chén lên đường!
Bongtaduong

(*) Tất cả bởi số mệnh, nửa phần chẳng do người
(**)Nước trôi cuối bãi đâu tình ý, mây tụ đầu non vốn tự nhiên.
Hai câu trên rút trong sách Tăng Quảng Hiền Văn (cổ huấn)

Không có nhận xét nào: