Trang

30 tháng 10, 2013

SÁCH CHÂM NGÔN - CHƯƠNG 17



(Dệt thơ Bóng Tà Dương)

- Chương 17 -
 Cơm hẩm cùng ăn được sẻ san
Vượt xa yến tiệc cãi nhau tràn
Bầy tôi cần mẫn hơn con hỏng
Được sớt gia tài  phước chủ ban

Lửa đốt thử vàng loại tốt nguyên
Nồi nung lọc bạc thứ tinh tuyền
Chúa Trời thử dạ người hay dở
Hành xử nơi mình việc trước tiên

Đứa ác ghi lòng thói bất nhân
Gian tà nghe học chuyện vô tâm
Phàm ai chế diễu người cùng khổ
Là sỉ nhục nhiều đến Thánh quân

Hể hả thấy người khổ khó khăn
Làm sao thoát khỏi án trao phần
Triều thiên lão trượng là dòng dõi
Vinh dự con là chính phụ thân

Ngu đần chẳng hợp lẽ thanh cao!
Công chính – gian hùng thuận đó sao?
Quà cáp bùa mê người biếu xén
Mơ màng mắt nhắm ngủ chiêm bao

Muốn lắm hữu bằng  phải kết giao
Nhắc hoài chuyện cũ ích gì đâu
Trăm roi đánh phạt thằng ngu dại
Chẳng sánh người hiền mắng một câu

Kẻ ác mưu gây rối loạn người
Dữ dắn ắt đến phạt trừng ngươi
Gặp gấu mất con lồng lộn đuổi
Còn hơn đứa dại mất tâm người

Lấy oán đền ơn những kẻ khùng
Muôn nghìn bất hạnh sẽ vào chung
Khời đầu cãi cọ như bờ nước
Vỡ đập ào tuôn giận nổ bùng

Bênh vực phi nhân, kết án hiền
Hai điều Đức Chúa ghét vô biên
Thu thập khôn ngoan mua tiền bạc
Ngu đần đến thế hỡi loài điên?

Bè bạn thương nhau khắp mọi thời
Nhưng rồi gặp khổ mấy người chơi?
Đứa ngu mới ký giao kèo mhận
Bảo lãnh cho anh bạn rối bời

Ưa thích kình nhau tội chất chồng
Tự cao tự đại chuốc điều vong
Quanh co tâm địa sao tìm phúc
Miệng lưỡi điên rồ ắt họa xông

Sinh ra đứa dại chuốc ưu phiền
Thân phụ sầu buồn khổ khó quên
Suy sụp tinh thần ê não bộ
Tâm trí lung bùng chẳng lúc yên

Kẻ ác nhận quà giấu áo trong
Đòn cân công lý cụp oằn cong
Khôn ngoan chỉ đến người am hiểu
Dốt nát nhìn trời thấy số không

Án phạt nhân hiền phải lẽ chăng?
Đánh người khả kính ngược công bằng
Nói luôn dè dặt là tri thức
Điềm tĩnh thâm trầm ấy trí năng

Tự nhiên tĩnh lặng giữ an hồn
Ngu dại  nay thành bậc trí khôn
Nếu biết ngậm môi đừng lảm nhảm
Suy nhiều thấu đáo hiểu tường thông

Không có nhận xét nào: