(Dệt thơ Bóng Tà Dương)
- Chương 20 -
(Cn 20, 1-30)
Chất rượu nồng nàn nhạo báng cao
Men say đẻ lắm sự ồn ào
Vương vào tửu lộ sinh hư hỏng
Mất hết khôn ngoan tự lúc nào
Chớ có đôi co được ích gì
Người ngu sinh sự lạc đường đi
Đầu mùa biếng nhác không cày cấy
Cuối vụ mong nào gặt hái chi?
Ý định lòng
người tựa giếng sâu
Người khôn kín múc bởi đan gầu
Tự hào vỗ ngực ta nhân nghĩa
Đốt đuốc xem nào kiếm được đâu!
Minh vương ngự ở bệ ngai rồng
Mắt thấu cân sàng ý sáng thông
Ai dám thưa
rằng tôi tuyệt đối
Chẳng khi lầm lỡ chốn trần hồng
Đòn cân thiên lệch chẳng công bằng
Đong đấu vơi đầy cứ nhố nhăng
Đức Chúa khinh chê cùng tởm lợm
Cả hai thứ đó việc xiên quàng
Mê ngủ đương nhiên túng bấn vào
Mắt chong làm lụng đẫy hầu bao
Khi mua dè bỉu ôi thiu mốc
Ra dáng khen ta giỏi tự hào
Trân châu vàng ngọc khối trên đời
Miệng lưỡi thông hiền thật hiếm hoi
Bảo lãnh không quen nên giữ áo
Cả khi phũ nữ chớ tin lời
Bánh cơm phi nghĩa lấy làm ngon
Nuốt vào đá sỏi chặn ngang mồm
Khi lên kế hoạch nghe phân giải
Chiến đấu ghi lời bậc chính ngôn
Mách lẻo ngồi lê bí mật gì?
Giao du vô ích đến làm chi!
Đứa nào nguyền rủa cha cùng mẹ
Đời nó không đèn cụt lối đi
Của cải dưng không được lúc đầu
Hỏi rằng liệu giữ được bao lâu?
Báo thù! Thôi nhé đừng nên nói!
Chúa trả oan cho chớ não sầu
Chúa trên dẫn dắt vượt chông rào
Kiếp phận đời mình biết rõ sao
Nguy hiểm! Vội vàng dâng của cải
Về sau nuối tiếc dại dường nào
Tinh thần đèn sáng Chúa Trời ban
Ngõ ngách thăm dò rõ ruột gan
Nhân nghĩa tín thành luôn giữ vững
Ngai vàng hoàng đế với thời gian
Sức mạnh thanh niên điểm tự hào
Người già đầu bạc xếp hàng cao
Vết thương nhức nhối trừ gian ác
Roi vọt ghi lòng nhớ đớn đau
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét