Thạch sùng chép miệng khô
khan (!)
Canh khuya dằng dặc nhặt
khoan nỗi lòng.
Nửa đời lận đận sắc không,
Phù hoa chìm nổi trần hồng
lênh đênh.
Ngòai hiên lá úa buồn tênh,
Nửa mong ở lại nửa mong về
nguồn.
Bình minh đến, lại hòang hôn,
Năm mươi năm lẻ bồn chồn bôn
ba.
Bàn chân hằn vết phù sa,
Gối mòn chưa mỏi bóng tà đã
nghiêng.
Bút thần run rẩy còn duyên,
Một trương thi pháp còn biêng
biếc tình.
Ừ thôi cũng cuộc tử sinh,
Ngựa hồng tung vó về miền quê
xưa.
Quẳng đao thương, vác cày
bừa,
Mực mồng tơi tím dậu thưa sẵn
chờ.
Thuyền trăng chất khẳm bài
thơ,
Rượu tràn miệng cốc hò lơ đục
khàn.
Nổi trôi cuồng xóay hỗn mang,
Chiều nghiêng nắng quái cờ
tàn buồn tênh.
Chừ ! Bên vực thẳm chênh
vênh,
Vẳng nghe gió hú thần linh gọi
về.
Giác hồn tỉnh tỉnh mê mê,
Cười vang ngạo nghễ mình nghe
tiếng mình.
Sống can trường! Thác anh
minh!
Lời nguyền son sắt xưa in
trong hồn.
Tiếc chi mấy gợn sóng cồn,
Mà nôn nao nhớ, mà bồn chồn
mong.
Ừ thôi! Chữ sắc chữ không,
Bức tranh vân cẩu nào mong
còn gì.
Hành trình nhân thế cứ đi,
Túi thơ, nậm rượu, cố tri
nhắn lời.
CÒN TRỜI! CÒN ĐẤT! CÒN CHƠI!…
Bùi- Nghiệp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét