Trang

5 tháng 4, 2013

SẮC DỤC PHÚ





Độc vận
(Ý sách Châm ngôn: Cn 5.1-23; 6.20-35)

Khẩu tụng tâm suy;
Tai nghe miệng đọc.
Hành xử quang minh;
Nói năng ráo rốt.

Quả thật:
Sắc bén luôn che bọc, miệng người trắc nết thoa nhẫy dầu thơm;
Đắng cay khéo ẩn tàng , môi đứa lăng loàn tiết đầy mật ngọt.
Vã mồ hôi cho thiên hạ ăn không;
Sôi nước mắt để lũ gian hưởng lộc.

Ả giang hồ, chẳng theo lối dẫn về sự sống, mắt láo liên nhắm tới âm ty;
Quân đàng điếm, lại lạc đường tiến đến suy vi, chân quanh quẩn bước vào địa ngục.
Hão huyền vương vấn, danh thơm suốt kiếp không cánh mà bay;
Ảo vọng đeo mang, tiếng tốt cả đời chẳng tra đã nộp.
Giữa đời phải thân tàn ma dại xác cò;
Chung cuộc đành trách phận hờn duyên công cốc.
Bức vách lắm tai, nơi nhà đay nghiến ra chì vào chiết, tan nát trong tư thất đìu hiu;
Mái nhà nhiều mắt, chốn ngõ lao xao lời ong tiếng ve, rầm rì giữa công đường hội họp.

Vậy nên:
Đường chung chạ chớ bước quàng xiên;
Ngõ riêng tư đừng vào đột ngột.
Bởi lối tiền nhân trên dưới đâu đi;
Do lời thánh trí trước sau chẳng học.

Nên hưởng vui vầy bên vợ trẻ son;
Hãy trao ấm áp cạnh người thân tộc;
Hảo phụ chính nai gấm đáng yêu;
Hiền thê là sơn dương quý tốt.

Đầu ấp tay gối, ước da thịt này luôn vui sướng ấm êm;
Má cận môi kề, mong  tình yêu ấy mãi say sưa dịu ngọt.
Hà cớ chi ôm ấp phụ nữ vẫy vời;
Sao nên nỗi đắm say đàn bà mời mọc.

Bán phấn buôn hương, nó rơi vướng vào bẫy dục tự giăng;
Đầu môi chót lưỡi, ả quấn sa nơi tơ tình hằng góp.
Vì tinh ranh quá đỗi phải họa thân;
Bởi mánh lới vô chừng nên khóc lóc.

Hỡi con:
Lệnh cha răn sáng sáng ghi tận trong tim;
Lời mẹ dậy trưa trưa  khắc sâu tận cốt.
Bảo ban tựa ánh đèn soi;
Huấn lệnh như cơn mưa móc.

Chớ cho mắt sắc lúng liếng rủ rê;
Đừng để miệng môi lả lơi thẽ thọt.
Gái điếm cần tiền đâm hư đốn ngày đêm;
Xú nhân đắm dục tạo ô danh phút chốc.

Kẻ liều lĩnh đi trên than hồng giữa bếp, há chẳng bỏng bàn chân?
Người hồ đồ cất dấu lửa đỏ trong người, sao không thiêu y phục?
Lưới Trời lồng lộng, giao du bất chính sớm muộn ắt bị trừng;
Thiên cao thính chí, tiếp xúc vô đoan trước sau toan phải tróc.

Than ôi:
Nữ nhân dâm dục mất hết con tim;
Nam tử ngoại tình còn đâu khối óc.
Như thác trào xuống, chồng nó phẫn nộ nổi ghen tuông;
Tựa khói bốc lên, vợ ngươi dể duôi đâu tiếc xót.
Dẫu bao quà cáp mất ngọt ngào;      .
Dù mọi đền bù thành đắng đót.       
         
Khôn hả? Rất xoàng!
Hay ư? Thậm ngốc!      

Bùi Nghiệp


Không có nhận xét nào: