Kinh Thánh Cựu
Ước
SÁCH GIẢNG VIÊN
Bản dịch Việt Ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các
Giờ Kinh Phụng Vụ
Số xuất bản: 146-2/XB – QLXB ngày
01.3.1999.
Phỏng dệt thơ: Bóng Tà Dương
Phần Thứ Nhất
- Chương 04 –
7.
CỘNG SINH (Gv4, 1-17)
Kìa dưới vầng dương tiếng
khóc than
Vô tình lãnh đạm chẳng ai
san
Một lời chia sẻ hòng an ủi
Áp bức ra tay mặc sức làm
Người đã chết rồi thật phước
hơn
Gấp nhiều kẻ sống chịu nguồn
cơn
Giảm đi tai họa nhiều vô
kể
Là đứa chưa sinh chẳng biết
hờn
Công việc gian lao ở thế
trần
Là do vận dụng mọi đua tranh
Phù vân ảo ảnh mà ra sức
Xe cát hoài công lũ dã tràng
Ô kìa đơn độc cũng gian lao
Thân thuộc không ai cứ nháo
nhào
Của cải vơ vào luôn ước muốn
Hoài công vô bổ việc tầm
phào
Hai thì hơn một chuyện đương
nhiên
Kẻ ngã người nâng ắt chẳng
phiền
Dây chập đôi ba vào khó đứt
Một mình cô thế thật không
nên
Người trẻ nghèo nàn có trí
khôn
Hơn ông vua vụng dại vô hồn
Đắp tai gài trống trôi
khuyên nhủ
Vương quốc đi vào cõi diệt
vong
Chư dân phế bỏ vị vua đần
Tiến cử chàng trai trị quốc
dân
Phấn khởi bao năm rồi cũng
vậy
Thì ra mọi sự cũng phù vân
Cẩn thận khi về nhà Chúa
trên
Mở tai nghe kỹ chọn cho bền
Bao nhiêu hy lễ hòng xưng
tụng
Cũng chỉ là không thật quá
phiền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét