Trang

15 tháng 3, 2017

ĐÙNG MỘT CÁI


Một ánh chớp, một lằn sét, một tiếng nổ, bất ngờ, đột ngột, thiển cận như tôi chỉ biểu lộ 1 từ thô kệch: -“đùng một cái”
Đùng một cái: Bạn tôi lớp đệ tam rời chủng viện, quá đỗi nhiệt tình phải trả giá, nuối tiếc ngỡ ngàng, xót xa vô tận, đức vâng lời bị hiểu lệch dẫn đến trừng phạt nặng nề, ơn Thiên triệu vừa mới manh nha đã sớm chấm dứt rồi chăng? Bạn cúi đầu cam chịu, nuốt ực nỗi lòng, bến phà Vàm cống hất ngược lại bờ trần tục, miệng làm câm tai giả điếc, bóng sắc giai nhân lởn vởn quẩn quanh, nghiến răng và nhắm mắt, không không không!…
Đùng một cái: Dòng Tên I-Nhã (SJ) nhận đơn ghi danh, sau nhiều năm cố giật mảnh bằng tú tài thoát phần quân dịch, lại ngày tháng miệt mài dưới mái Văn khoa Sài Gòn, cậu sinh viên cũng tóm được cử nhân đại học, đường công danh mở rộng, hạnh phúc chào mời, không không không!…
Đùng một cái: Thay cờ đổi chủ, chiếc áo dòng cất đáy va-li, bôn ba ngược xuôi nghề ngỗng, kiếm miếng ăn để tồn tại: Sản xuất nông trường, quần xăn móng lợn, áo bạc sờn bâu, anh hát bài ngợi ca cây lúa…nắng Củ-chi cháy da người, mổ hôi chát mặn nơi môi, khổ khổ khổ!
Đùng một cái: Lại trở về tu trì sau khi cạn cốc cay chua, thầy ngẩng đầu từng bước một tiến lên bàn thánh, chén vàng, đĩa bạc, lòng son, chính thức tận hiến thân mình, cảm nhận không bị bỏ rơi mà yêu thương tràn trề đổ xuống, Thiên chúa trui – rèn- mài- dũa- gọt thầy trong bễ lửa, mong nên vàng ròng tinh luyện,Thánh thần róc- uốn- vo- nhào thầy để thành mỹ phẩm tuyệt vời, … Bước đầu hạ sơn đời linh mục qua  hai xứ đạo Tân Mỹ và Bạch đằng đầy hoan lạc… vui vui vui!
Đùng một cái: Được bề trên tuyển chọn du học tại Pháp, Hội thừa sai Ba-lê: MEP   (Missions  Etrangères de Paris). Năm năm mài miệt sách đèn, thu nhận văn bằng Cao học Thần học trở về cố quốc, thêm nhiều năm dậy bảo môn sinh, gieo vun trí tuệ… phờ phờ phờ!
Đùng một cái: Toà Thánh Rôma tấn phong ngôi giám mục vào độ ngũ tuần, nhẫn- mũ- gậy lỉnh kỉnh hành trang, vai giám mục phụ tá với hàng tá việc phụ, muối cứ ướp và đèn cứ soi, bừng bừng ánh đuốc, miệng môi rung bật thanh âm, con tằm nhả tơ vào hồi sung mãn, chữ nghĩa giàn trải, ý nhạc trào dâng… vang vang vang.
Đùng một cái: Nhận bài sai cai quản địa phận, oằn vai cong lưng gánh vác, xì xèo lời ong tiếng ve, chiếc mũ Mitra bắt đầu nặng chịch dần dần, mà cây gậy chủ chăn cứ vững vàng trên mọi địa hình, da Đức cha đã thấm mùi nồng của chiên, máu đã tẩm mùi tanh của cá, đi và đi đến tận cùng giáo phận Phan Thiết, vì “Tình yêu Chúa Ky-tô thúc bách”, tay cày đã quyết nên không nghi ngại, tấm lưới đã bủa sợ gì bão giông, quyết quyết quyết.
Đùng một cái: Thân thể mỏng dòn đột ngột rã rời, người cha chung khả kính bất ngờ ra đi, vội vã nằm xuống như chưa từng, việc Chúa làm ai đâu suy thấu, mấy vị vọng hối hận muộn màng, xưa kính mà không yêu, nghe mà chẳng làm, đức vâng lời cố tình bỏ ngõ, lời trần tình nguỵ biện sáo mòn… Duy vạn chiên nước mắt dâng trào, tâm tư quặn thắt, người đi phương ấy xa xôi lắm, con ở chốn này lạc lõng thay, sầu dâng chất ngất, lệ ngập tràn tuôn… Buồn quá buồn quá buồn quá.
Những tiếng đùng, âm ba cứ rền rĩ trong suốt hành trình đời bạn, tuy xác thể vùi sâu nhưng anh hồn bạn đã ở trên cao cao lắm, chén cứu độ của Thầy Chí Thánh Giê-su, bạn đã uống sạch trơn, nhanh gọn đến bất ngờ, bạn dốc ngược cốc mà hô to “sơn trạch” này “long chỉ”… hết hết hết.
Duy Thống nghĩa là một mình ngậm nỗi đau, tên gọi vô tình mà như định mệnh, nuốt vào trong sầu buồn nhân thế, mà lại toả ra ngoài hoan hỷ đời thường, nụ cười trên môi không tắt, ngôn phong miệng lưỡi rộn ràng, nay không còn nữa, người thực sự nghỉ yên, thân xác rữa mục đúng ngày Lễ Tro khởi điểm mùa chay, cát bụi cát bụi cát bụi.
Giáo hội tôi mất một giám mục tài ba, triệu chiên chúng tôi mất một chủ chăn ái truất, và… cá nhân tôi đã mất anh người bằng hữu chân tình, mất vĩnh viễn trên cõi nhân thế phù du, hạt giống vùi đi, mau hãy trổ sinh vô vàn mầm sống diệu kỳ. Xưa Thầy Chí Thánh trong cơn hấp hối đã nguyện rằng: “Lạy Cha xin tha cho chúng vì chúng chẳng biết việc chúng làm”. Cũng thế, trong bốn ngày dù hôn mê sâu trong bệnh viện, tôi tin Đức cha cũng khẩn nài xin Chúa thứ tha hết thảy: “Lạy Cha xin tha luôn cho chúng, dù chúng biết rõ điều sai mà cứ làm, do lòng kiêu căng nên ghen tỵ, do tự mãn nên cưỡng lệnh, do tính đố kỵ mà quàng xiên lầm lỗi, xin soi cho chúng biết để ăn năn”…

Bùi Nghiệp

3 tháng 3, 2017

VĂN TẾ ĐỨC CHA GIU-SE VŨ DUY THỐNG

VĂN TẾ ĐỨC CHA GIU-SE VŨ DUY THỐNG
(Sinh 02.7.1952, tạ thế 01-3-2017, hưỏng thọ 65 tuôỉ)

Danh xưng Duy Thống!
Thánh hiệu Giu-se.
Tắt ánh Văn- Khuê;
Mờ làn Thiên cáp. (1)

Khi xưa:
Làng Cao Mộc- Thái Bình, Nhâm thìn khứ (1952) khởi sinh chào trái đất;
Xứ Bình Tuy – Bình Thuận, Đinh dậu lai (2017) quy tử biệt nhân gian.
Tuổi ấu thơ mong đến nhà tràng;
Thời niên thiếu ước vào chủng viện.

Nghiên với bút siêng năng tu luyện;
Sách cùng đèn chăm chỉ trau dồi.
Dẫu đường trơn khúc khuỷu, vững theo ơn Thiên triệu kêu vời;
Dù lối hẹp quanh co, kiên tiếng gọi Thánh ân đốc thúc.

Đến một ngày:
Lên bàn thánh phó dâng hàm linh mục;
Tới điện thờ đoan hứa phẩm thiên sai.
Quẩy nhẹ tênh hành lý, cấy Phúc âm nhà Tân Mỹ ngày ngày;
Xách đơn giản tư trang, gieo thông điệp xứ Bạch Đằng tháng tháng.

Nhận bài sai, về chủng viện vun bồi tưới tắm;
Tuân bổ nhiệm. đến giảng đường huấn luyện trồng ươm.
Mong sinh hoa nảy lộc thơm hương;
Đợi kết quả trĩu cành ngọt dịu.

Vì đèn sách theo đòi, cứ lẽo đẽo dằng dai kéo níu;
Bởi bút nghiên nặng nợ, còn nhì nhằng đeo đẳng thiết tha. 
Rời Việt nam để học hỏi tinh hoa;
Sang nước Pháp hòng thâu gom tinh tuý.

Trở về cố quốc tiếp vun trồng tu sĩ;
Quay lại quê nhà mong uốn nắn môn sinh.
Chức giáo sư khai phá anh minh;
Ngôi Giám mục nâng dìu sáng suốt.

Đời mục tử chân đồng đâu chùn bước;
Kiếp chủ chăn gối sắt chẳng sờn gan.
Từ Sài gòn việc phụ tá nhiệt tâm;
Đến Phan thiết ngôi chính toà toàn trí.

Hát vi vút với rừng xanh, ảnh lạc thanh tùng lý;
Vui rì rào cùng biển biếc, thần lưu tử trướng trung.(2)
Dẫn đàn chiên vào suối ngọt ung dung;
Dìu tín hữu đến đồng thơm ngan ngát.

Trao hướng dẫn thiên ân, lão giả tồn số thành nan trắc;
Cậy an bài thánh sủng, địa chi giác tình bất khả chung.(3)
Ngày cất bước, mãi truyền ban công bố tin mừng;
Đêm chong đèn, luôn thao thức suy tư khắc khoải.

Giáo dục thâm ân - chung thân cảm đái;
Hạo nhiên chính khí - vạn cổ trường tồn.(4)
Ngôn phong rổn rảng với triệu hồn;
Lý lẽ phơi bày cùng trăm họ.

Thương ôi!
Bỗng đột nhiên, Làn phế phủ lên cơn loạn thở;
Ngay lập tức, mạch tâm cơ rối nhịp vùng nhồi.
Trí còn thông mà xác thể rã rời;
Hồn vẫn sáng sao hình hài khó quản.

Ai có biết chăng, bởi định mệnh trời ban hạn mãn;
Người đâu suy thấu,do căn phần Chúa khiến vừa xong.
Hồn bay lên Thiên quốc nhận công;
Xác nằm xuống địa phần hoàn bụi.

Chúng con:
Phút vĩnh biệt bơ vơ, tình nhân thế khóc cha vạn nỗi;
Giờ chia ly lạc lõng, nghĩa trần gian than chủ trăm đường.
Dâng vòng hoa run rẩy rất yêu thương;
Thắp ánh nến bập bùng nhiều cảm mến.

Hợp lòng khẩn nguyện;
Chung trí cầu xin.
Chúa muôn đời hằng sống, cho cha về cập bến quang vinh;
Đấng vạn thế chí nhân, đón hồn đến neo bờ hạnh phúc.

Khẩn phục!
Quỳ dâng!!!

Bùi Nghiệp cẩn bút


(1) Tên các vì sao tượng trưng chiếu mệnh, tiêu biểu cho tài chữ nghĩa văn chương.
(2)Hình ảnh lạc trong tùng xanh, tinh thần lưu giữa trướng tím.
(2) Sống chết số trời khôn biết, mất còn tình nghĩa khó quên.

 (4)Dạy dỗ ơn sâu, trọn đời tưởng nhớ, hạo nhiên chính khí, muôn thuở vẫn còn.

VĂN TẾ BẠN



VĂN TẾ BẠN (@)
Rất thương nhớ bạn hiền: Giu-se Vũ Duy Thống, Lớp Khai Phá 64 Chủng viện Tê-rê-sa Long Xuyên. Đương nhiệm giám mục chính toà GP Phan Thiết.Từ trần 08h00 ngày 01.3.2017.

Anh Thống!
Anh Vũ Duy Thống!
Đến chốn đời đời;
Về nơi hằng sống.

Thái bình xưa quê cũ, Nhâm thìn (1952) khởi tấu đời thường;
Phan Thiết mới xứ này - Đinh dậu (2017) hồi quy đất trọng.
Từ nhi đồng bền lý tưởng, cậu chủng sinh dấn bước  thiên sai;
Đến đáo thọ vững tâm can, ngài giám mục ra tay lương đống.

Nhớ trước đây:
Lối tu hành trắc trở dở dang;
Đường tục lụy lao đao khốn đốn.
Vẫn khuyên dạ: Hãy trung thành;
Luôn nhủ lòng: Đừng chộn rộn.

Từng khổ ải, làm công nhân cho xưởng dệt long đong;
Đã bôn ba, chạy thương mại với chợ trời lật lọng.
Còn bán mặt cho đất, trúc- mây- tre tổ hợp loay hoay;
Lại trao lưng cho trời, hợp tác xã nông trường bì bõm.

Nghiên bút chớ buông tuồng!
Sách đèn đừng lơi lỏng.
Lúc phùng thởi không vênh váo cười vang;
Khi vận hạn chẳng hổ ngươi khóc rống.

Đường Thiên sai thử thách nổi giông;
Ơn Chúa gọi cam go trào sóng.
Luôn phó dâng nhất dạ cậy trông;
Hằng tin tưởng duy tâm hy vọng.

Đến ngày!
Tình yêu Chúa nồng nàn thúc bách”(*), câu khấn nguyền mỗi buổi thầm thì;
Sứ mệnh Cha tha thiết kêu vời, tiếng đoan hứa hằng đêm đánh động.
Đời linh mục, nhận ra công săn sóc cây mầm;
Nghiệp giáo sư, lo gắng sức vun bồi hạt giống.

Vất vả thay công việc xới cày, cần cù tháng tháng, gieo đơm hoa ngan ngát lừng thơm;
Miên man với tay nghề liềm hái, tích luỹ năm năm, gặt kết quả ngọt ngon mượt óng.
Tiếng Phúc âm lan mặt đất rền vang;
Lời chân lý trải không gian vẳng vọng.

Suối thoải mái, uống nước trong hoan hỷ no lòng;
Đồng thênh thang, ăn cỏ mượt thoả thuê mát họng.
Mắt nhìn xa quan sát, gậy chủ chăn canh sói dữ gầm gừ;
Thân gác cửa đề phòng, tay mục tử dắt chiên khờ ngập ngọng.

Người nghệ sĩ:
Bút hằng đêm đang thao thức đợi chờ;
Nghiên mỗi tối cứ bồi hồi trông ngóng.
Chút hơi sương lất phất lại in hằn;
Vài “hạt nắng vô tư” mà lắng đọng.

Tạo say mê từng nét nhạc tuyệt vời;
Gây thấm đẫm những lời ca diễm mộng.
Chải chuốt điệu thấp cao;
Trau tria cung trầm bổng.

 “Thông vi vu” cùng gió cuốn miên man;
dào dạt với mây vờn lồng lộng.
Mật thiết với trời cao;
Hoà giao cùng biển rộng.

“Đôi khi” thôi để đủ sức mong manh;
“Một chút” đó cho vừa thân bé bỏng.
Nói chẳng cùng mỗi bước dập dìu;
Kể sao hết từng trang sống động.

Thường hạnh ngộ:
Với bạn bè thoải mái vui vầy;
Cùng bằng hữu hả hê hào phóng.
Tay trong tay hoan hỷ thân thương;
Mặt đối mặt nồng nàn quý trọng.

Ôn thời gian quá khứ cơ hàn;
Giữ kỷ niệm xa xưa rực nóng.
Năm mươi năm dư tình bằng hữu, kết liên tựa sắt cùng đồng;
Nửa thế kỷ trọn nghĩa tri âm, gắn bó như hình với bóng.

Từ thuở ấy phận nhỏ duyên xoàng;
Đến hôm nay quyền oai chức trọng.
Vẫn nhớ thuở sách đèn;
Không quên thời lều chõng.

Than ôi!
Chứng trầm kha lá phổi im lìm;
Cơn bạo bệnh buồng tim bất động.
Dăm ngày đột ngột, xác phàm sinh kiếp thế mong manh;
Mấy khắc nào ngờ, thân phù thế phần người dòn mỏng.

Trăm đồng đạo ủ ê;
Vạn chiên non bi thống.
Mây bặt trôi để biển lặng chào đưa;
Gió ngừng thổi cho rừng nghiêm tiễn tống.

Khóc bạn hiền tử biệt, trần thế hỡi đưa đường;
Buồn bằng hữu sinh ly, Thiên Đàng ơi mở cổng!
Tạm biệt anh Ba!
Vẫy chào bác Thống!

Bùi Nghiệp (Lớp Khai Phá 1964)

(@) Bài tôi viết chỉ trong tâm tình người đồng lớp xưa, nên có những xưng hô anh em, bác tớ… Nơi Giáo hội ngài là chủ chăn của tôi, nhưng trong tình thân trường cũ luôn luôn là bằng hữu, người đọc hiểu cho. 
(*) Khẩu hiệu của Giám Mục Vũ Duy Thống: TÌNH YÊU CHÚA KY TÔ THÚC BÁCH TÔI.

-Những chữ trong ngoặc kép “…”, là một với rất nhiều tên tác phẩm văn và ca khúc do Đức cha sáng tác.