Trang

22 tháng 9, 2014

CHÈO THUYỀN ĐI HỌC.


Mùa nuớc nổi học trò lên Núi Sập,(*)
Rủ rê nhau í ới đến truờng xa.
Áo nữ sinh vê túm buộc ngang tà,
Quần móng lợn xăn cao lưng ống quyển.

Xuồng ba lá tròng trành nghiêng nuớc quyện,
Đám rong rêu bỡ ngỡ nép suợng sần.
Đàn vịt chao hoảng hốt dạt hồn tan,
Con chó vện trên bờ hung hăng sủa.

Kinh phẳng lặng sóng cồn lên dẫy dụa,
Lũ học trò oang oác kháo huyên thuyên.
Đây Cống Quỳnh Trạng Lợn đội mồ lên,
Này Tú Xuất Ba Giai hồn hiển hiện.

Kìa Bá Quát gật gù tên nỏ miệng!
Nọ Xuân Huơng vén váy lũ ranh ôn!
Túi văn chuơng thi phú cả càn khôn,
Thâu tóm lại nhốt vào trong bồ chữ.
……
Nửa thế kỷ sinh lầm nguyên một lũ (?)
Phải khốn cùng nơi nấu thịt nồi da!
Thằng toi đời trong binh biến can qua,
Thằng xó bếp đuổi gà thân cá chậu.

Đứa lẩn thẩn loanh quanh bên bờ giậu,
Đứa xé rào cắm cổ chạy qua cơn.
Túi kinh luân rơi rụng hết đâu còn,
Trơ xác vạc ngẩn ngơ thành lú lẫn.

Gợi kỷ niệm đến dăm thằng lận đận,
Nhắc xa xưa một chút những ngày thơ…
Bongtaduong

(*) Núi Sập là địa danh thuộc huyện Hụê Đức, tỉnh An Giang.

18 tháng 9, 2014

DẶN DÒ

.


Xao động trống truờng lả ngọn tre,
Em mau giã biệt thú vui hè.
Lại niên học nữa chờ khai lớp,
Tề tựu nơi này chớ bỏ bê.

Trang sách mở ra thơm giấy mới,
Tâm hồn đọng lại uống đê mê.
Bảng đen chờ phấn hôn tha thiết,
Nét chữ đan thanh tụ vỗ về.

Ô bút xem kìa đang vẫy tay!
Mực nồng thơm đợi toả huơng say,
Đi thuyền nuớc nguợc đừng xao xuyến (*)
Mỗi mái chèo vung mỗi tiến này.

Chớ ngại ngần chi không chểnh mảng,
Uống từng tri thức trữ tuơng lai.
Nuốt vào tâm khảm lưu kho trí ,
Một gánh hành trang ắp thật đầy.

Bây giờ ẩn duới lũy tre xanh,
Mai mốt tinh hoa đã tựu thành.
Soải cánh không gian trời mở rộng,
Bay lên thế giới mặc tung hoành.

Quê huơng dân tộc đợi từng em,
Chớ phụ lòng đây hãy trả đền.
Kỳ vọng quê nhà luôn ngóng đợi,
Chúc nhiều mẫn tuệ nhớ đừng quên!..

Bongtaduong 

7 tháng 9, 2014

TRUNG THU NĂM CŨ.




Ngồi uống rượu xoàng giữa tiết thu
Vầng trăng lõa thể lả lơi đùa
Mở toang điện ngọc phô nhan sắc
Ngả ngớn khoe thân mặc gió lùa

Năm mươi năm trước cũng đêm rằm
Một lũ bơi thuyền vớt sóng trăng
Trai gái hồn nhiên đùa khuấy nước
Thả thơ vụng dại tán cô Hằng

Duyên dáng nàng trăng khá thẹn thùng
Rèm mây the mỏng chắn khuôn dung
Gió lay lụa trắng vô tình lộ
Nhan sắc khuynh thành đẹp sáng trưng

Lung linh ánh rọi lóa làn sông
Bỡ ngỡ rong rêu nép cạnh dòng
Sen súng vươn đài lên ngắm nghía
Hương quê thoảng nhẹ cũng say nồng

Trên đê đám trẻ thắp đèn lồng
Trống mõ ồn ào gọi đám đông
Hò hát inh tai vời chú Cuội
Xôn xao vang dậy khắp thôn đồng

Khoai sắn mang ra ngút khói tràn
Mía dong chặt sẵn chất đầy mâm
Hạt dưa cắn tảy nghe ti tách
Rúc rich vui đùa nhảy quýnh chân

Thuở ấy tôi đây chớm dậy thì
Làm thơ trổ mã nét cuồng thi
Ồ ề vỡ tiếng ngâm hào sảng
Đám gái tung hê thẹn biết gì?
…….
Thời gian thấm thoát mấy mươi năm
Kỷ niệm quê nhà cũng vắng tăm
Ai nhớ trung thu thời cũ ấy
Làm ơn nhắn gởi một lời thăm!...

Bùi Nghiệp

1 tháng 9, 2014

TUỔI GIÀ XỒNG XỘC.


Mẹ bố khỉ cái tuổi già xồng xộc
Bám theo mình bén gót chẳng buông tha
Hai năm mươi ập đến thấy đang già
Râu tóc bạc mắt hoa cùng gối mỏi

Ngày xa ấy ta bảnh trai rắn rỏi
Ngực phồng căng lá phổi nở tràn trề
Mạch máu trào cuồn cuộn những đam mê
Chân nhún nhảy cuồng quay đầy xông xáo

Trong vũ trụ ta đây nhìn cao ngạo
Trí ngông nghênh bay bổng khắp thiên hà
Thân mơ màng vùng vẫy chốn phù hoa
Con ốc bể đại dương hòng hóa kiếp.

Kìa bảy sắc cầu vồng ôm ráo riết
Lão thời gian keo kiệt ngó bâng quơ
Rất thản nhiên vết chổi quét đâu ngờ
Ngọn gió nhẹ hiu hiu thành bão tố.

Rồi từ đấy tai bay cùng vạ gió
Gánh cong oằn gập gối kiếp người ta
Vết thương đời rạch cứa tróc bong da
Bao sấp ngửa ngã nhào thân cùng khốn

Ta sặc sụa vẫy vùng sông ngu độn
Ta lao đao trồi hụp bể trầm luân
Ta ngắc ngư trong lốc xoáy quay cuồng
Ta hấp hối bên triền đê rên rỉ

Lão thời gian vô tình hay cố ý
Nỡ đọa đầy trong ngục phế tàn hoang
Trả thù ta hay định luật tuần hoàn
Mà hành hạ kiếp người luôn đeo bám

Soi dòng suối thấy hình hài ảm đạm
Mắt nhăn nheo, trắng xám cả đầu râu
Tuổi thanh xuân về quá khứ còn đâu!
Đây hiện thực trơ bày thân tàn tạ…
Bùi Nghiệp