Trang

31 tháng 10, 2013

SÁCH CHÂM NGÔN - CHƯƠNG 18




(Dệt thơ Bóng Tà Dương)

- Chương 18 -
 (Cn 18, 1-24)

Ích kỷ đi theo dục vọng truyền
Hay thường nổi giận trước lời khuyên
Người ngu nào thích đường am hiểu
Lại cứ phô bày cảm nghĩ riêng

Nơi nào có ác: có khinh khi
Nhục nhã ngồi đâu rủa xả ghì
Miệng lưỡi con người sâu xoáy thẳm
Đầy tràn nguồn mạch những ngôn phi

Bênh vực gian hùng cổ họng khan
Người ngay đè nén ép vô vàn
Mang ra xét xử quàng thiên lệch
Tốt đẹp không nào  hỡi án quan?

Môi người ngu độn tạo tranh phân
Vạ lưỡi ăn đòn tự khốn thân
Tàn tạ hình hài do lỗ miệng
Tự chui bẫy rập khổ trăm phần

Mách lẻo như là của rất ngon
Ruột gan đón nhận hả hê lòng
Biếng lười bổn phận đâm hư hỏng
Phá hoại đời mình có biết không?

Đức Chúa danh bền tựa tháp kiên
Chính nhân chạy đến được an liền
Người giầu giữ của như thành lũy
Chức trọng uy cao bảo vệ quyền

Tự đại đường đưa ngã hố quàng
Khiêm nhường lại đến chốn vinh quang
Chưa nghe vội cãi lời điên dại
Chịu tiếng ngu đần nhục nhã mang

Ốm đau được đỡ bởi tinh thần
Suy sụp tâm hồn ai đỡ thân
Người trí tiếp thu nhiều hiểu biết
Bờ tai đón nhận quý vô ngần

Quà cáp đường thông lúc bước vào
Gặp người chức trọng với danh cao
Nói nhiều tự biện ta đây đúng
Ắt bị người sau lột mũ nhào

Cãi vã như then cửa lũy đồn
Ào ào mở toác đón thù xông
Con người phải gánh bao tai vạ
Do miệng môi mình tự phát ngôn

Sinh tử đều do miệng lưỡi làm
Yêu nhiều hậu quả lãnh đừng than!
Vợ hiền kiếm được vô cùng phúc
Bởi đó ơn lành Đức Chúa ban

Nghèo hèn khẩn khoản tiếng nài thương
Giầu có huyên hoang hống hách thường
Có thứ bạn bè gây thảm họa
Lại nhiều bằng hữu đáng nêu gương

30 tháng 10, 2013

SÁCH CHÂM NGÔN - CHƯƠNG 17



(Dệt thơ Bóng Tà Dương)

- Chương 17 -
 Cơm hẩm cùng ăn được sẻ san
Vượt xa yến tiệc cãi nhau tràn
Bầy tôi cần mẫn hơn con hỏng
Được sớt gia tài  phước chủ ban

Lửa đốt thử vàng loại tốt nguyên
Nồi nung lọc bạc thứ tinh tuyền
Chúa Trời thử dạ người hay dở
Hành xử nơi mình việc trước tiên

Đứa ác ghi lòng thói bất nhân
Gian tà nghe học chuyện vô tâm
Phàm ai chế diễu người cùng khổ
Là sỉ nhục nhiều đến Thánh quân

Hể hả thấy người khổ khó khăn
Làm sao thoát khỏi án trao phần
Triều thiên lão trượng là dòng dõi
Vinh dự con là chính phụ thân

Ngu đần chẳng hợp lẽ thanh cao!
Công chính – gian hùng thuận đó sao?
Quà cáp bùa mê người biếu xén
Mơ màng mắt nhắm ngủ chiêm bao

Muốn lắm hữu bằng  phải kết giao
Nhắc hoài chuyện cũ ích gì đâu
Trăm roi đánh phạt thằng ngu dại
Chẳng sánh người hiền mắng một câu

Kẻ ác mưu gây rối loạn người
Dữ dắn ắt đến phạt trừng ngươi
Gặp gấu mất con lồng lộn đuổi
Còn hơn đứa dại mất tâm người

Lấy oán đền ơn những kẻ khùng
Muôn nghìn bất hạnh sẽ vào chung
Khời đầu cãi cọ như bờ nước
Vỡ đập ào tuôn giận nổ bùng

Bênh vực phi nhân, kết án hiền
Hai điều Đức Chúa ghét vô biên
Thu thập khôn ngoan mua tiền bạc
Ngu đần đến thế hỡi loài điên?

Bè bạn thương nhau khắp mọi thời
Nhưng rồi gặp khổ mấy người chơi?
Đứa ngu mới ký giao kèo mhận
Bảo lãnh cho anh bạn rối bời

Ưa thích kình nhau tội chất chồng
Tự cao tự đại chuốc điều vong
Quanh co tâm địa sao tìm phúc
Miệng lưỡi điên rồ ắt họa xông

Sinh ra đứa dại chuốc ưu phiền
Thân phụ sầu buồn khổ khó quên
Suy sụp tinh thần ê não bộ
Tâm trí lung bùng chẳng lúc yên

Kẻ ác nhận quà giấu áo trong
Đòn cân công lý cụp oằn cong
Khôn ngoan chỉ đến người am hiểu
Dốt nát nhìn trời thấy số không

Án phạt nhân hiền phải lẽ chăng?
Đánh người khả kính ngược công bằng
Nói luôn dè dặt là tri thức
Điềm tĩnh thâm trầm ấy trí năng

Tự nhiên tĩnh lặng giữ an hồn
Ngu dại  nay thành bậc trí khôn
Nếu biết ngậm môi đừng lảm nhảm
Suy nhiều thấu đáo hiểu tường thông

27 tháng 10, 2013

SÁCH CHÂM NGÔN




(Dệt thơ Bóng Tà Dương)

- Chương 16 -
 (Cn 16, 1-33)

Lo toan tưởng nghĩ việc người đời
Đáp trả hay không bởi ChúaTrời
Tự hãnh cho mình luôn thấu suốt
Nhưng mà thiên nhãn rõ muôn nơi

Ký thác ơn trên việc hết lòng
Trăm điều dự tính ắt thành công
Việc làm nơi Chúa đều cùng đích
Thiện ác phô bày có cạn nông

Chúa thường ghê tởm đứa kiêu danh
Án phạt đương nhiên để sẵn dành
Nhân nghĩa tín thành công phúc nhận
Khiêm nhường tôn kính được nhàn thanh

Sống cho xứng đáng Chúa vui lòng
Địch thủ làm hòa thật bõ công
Của cải không nhiều nhưng chính nghĩa
Hơn là đại phú cũng như không

Tâm trí con người nghĩ với suy
Nhưng do Đức Chúa dẫn đường đi
Cán cân chính xác thăng bằng đó
Mọi sự công minh chẳng lỗi gì

Minh quân tránh hẳn việc gian tà
Triều đại hằng luôn được thái hòa
Trọng quý hiền tài tâu chính trực
Cầm cân nảy mực nước âu ca

Vua giận là tin báo tử thần
Hạ cơn thịnh nộ ấy là nhân
Long nhan rạng rỡ vui đằm thắm
Ân lộc tràn trề tựa gió xuân

Khôn ngoan lãnh hội quý hơn vàng
Hiểu biết thâu vào rất trọng sang
Chính trực lả đường không tội ác
Người khôn mắt thẳng bước ngay hàng

Kiêu căng hậu quả đổ lăn nhào
Ngạo mạn đưa đường ngã rất đau
Thà sống khiêm nhường luôn tự hạ
Hơn là tự hãnh rớt hồ sâu

Chú tâm lời Chúa gặp may lành
Tin tưởng vào ngài chẳng hổ danh
Sáng suốt khôn ngoan người ý tứ
Ngọt ngào thuyết phục quả tinh anh

Kẻ có lương tri ắt sống còn
Dại ngu ngã giếng chết tiêu hồn
Trí cao giúp miệng thành khôn khéo
Thuyết phục hoàn toàn bởi ý thông

Tử tế kho tàng chứa mật ong
Ngọt ngào hả dạ ấm nơi lòng
Nhìn đường thẳng tắp nên nghi vấn
Có thể đưa người đến tử vong

Vất vả vì chưng miệng lưỡi thèm
Đói lòng đầu gối phải bò lên
Gian hùng đào hố gây tai ách
Lửa đổ thêm dầu cháy mạnh thêm

Kìa đứa gian manh tạo bất hòa
Thị phi mách lẻo chuyện gần xa
Phỉnh phờ thô bỉ lừa bè bạn
Nháy mắt vênh mồm nói xấu xa

Tóc bạc trên đầu đón phúc ân
Triều thiên vinh hiển tặng riêng phần
Xin đừng dấu lửa trong tay áo
Quyết định đều là Chúa định phân

25 tháng 10, 2013

NHÀN VỊNH – CAO BÁ QUÁT




閑咏
貧病年來獨自嗟,
攸攸無計奈天何。
不為物累心由鐵,
卻備悲侵鬢花欲。
莫展一籌謀國少,
猶懷三斗為身多。
安知不晤唐虞聖,
笑殺何人為浪歌。

Nhàn vịnh
Bần bệnh niên lai độc tự ta,
Du du vô kế nại thiên hà.
Bất vi vật luỵ tâm do thiết,
Khước bị bi xâm mấn dục hoa.
Mạc triển nhất trù mưu quốc thiểu,
Do hoài tam đấu vị thân đa.
An tri bất ngộ Đường Ngu thánh
Tiếu sát hà nhân vị lãng ca
Cao Bá Quát

Dịch nghĩa
Từ một năm nay, vừa nghèo vừa ốm, chỉ tự phàn nàn,
Biết tính sao đây, việc đời vô tận, làm gì được trời!
Không cho những việc tầm thường làm lụy, lòng ta vốn như sắt,
Nhưng lại được nỗi lo phiền tràn lấn, làm cho tóc muốn điểm hoa.
Một toan tính nhỏ cũng không thi thố được, giúp nước thực là ít ỏi,
Vẫn phải bận lòng vì ba đấu gạo, lo thân đã quá nhiều.
Biết đâu sẽ không gặp được vua hiền như vua nhà Đường, nhà Ngu
Chết cười cho ai đó những vì thế mà nghêu ngao!

VỊNH NHÀN (Người dịch: Hoàng Tạo)
Nghèo ốm gần đây thực ngán tình,
Việc đời khôn lẽ hỏi ông xanh !
Lòng như sắt luyện không vương luỵ,
Tóc nhuốm hoa râm vị bất bình.
Giúp nước nửa lời chưa đóng góp,
Lo thân ba đấu vẫn loanh quanh.
Chắc đâu đời hẳn không Nghiêu, Thuấn,
Ai vội nghêu ngao chẳng thẹn mình ?

VỊNH NHÀN (Phóng dệt: Bongtaduong)
Bệnh nghèo đeo đẳng ngán tình ơi
Dằng dặc khôn nguôi muốn hỏi trời
Chẳng lẽ hồn chai thành sắt rỉ
Hay là tóc ngả hóa sương rơi
Một câu giúp nước chưa sòng phẳng
Ba đấu lo thân cứ rối bời
Lý sự cho rằng không thánh đế
Cười buồn kẻ đó thẹn mình thôi