Trang

31 tháng 3, 2013

PHỤC SINH



(Ý Tin mừng Lc 24, 1-53)


Ngày thứ nhất trong tuần vừa tảng sáng,
Vầng kim ô ló dạng vạn hào quang.
Mấy chị em phụ nữ đã sẵn sàng,
Mang dầu quý thuốc thơm thăm mộ Chúa.

Ô! Tảng đá che mồ lăn khỏi cửa,
Mà bên trong thi thể Chúa đâu rồi?
Đang ngạc nhiên cơn hoãng hốt bồi hồi,
Bỗng Thiên sứ áo tinh khôi xuất hiện.

“Chính Người đã phục sinh tử cõi chết!
Nhớ chăng lời Người nói tại Ga-li-lê?
Chịu nộp thân, vác thập giá ê chề,
Treo giá gỗ , ba ngày sau sống lại!”

Trên đường cái về Em-mau hôm ấy!
Có hai người môn đệ bước bên nhau.
Trở về quê buồn mặt ủ mày chau,
Mộng tan biến, sau ngày Thầy tử nạn.

Rồi bất chợt thêm lữ hành bầu bạn,
Có ai ngờ người đó chính Giê-su.
Nhưng các ông thần trí đã lu mờ,
Đâu tỉnh táo nhận ra Thầy hiện diện.

Trời sắp tối ngôi làng xưa cũng đến,
Họ mời nhau ăn uống quán nơi đây.
Người lữ hành cầm bánh miến trên tay,
Miệng chúc tụng rồi trao ngay mời họ.

Mắt đã mở, hồn vô cùng bỡ ngỡ ,
Nhận ra Thầy tái hiện chốn nhân sinh.
Thấm từng câu từng tiếng sách thánh kinh,
Trong nháy mắt bóng hình Người tan biến…

Trở về lại chốn môn sinh hiện diện,
Kể tỏ tường các diễn biến gần xa,
Thật ngạc nhiên, chính Chúa lại hiện ra,
Lòng bỡ ngỡ bàng hoàng như ảo mộng.

“Hỡi anh em sao tâm hồn xao động,
Hãy nhìn xem vết đinh đóng chân tay!
Hãy nhìn xem dấu huyết cạnh sườn đây!
Là chứng tích chính thầy nay sống lại”

“Lời tổ phụ, tiên tri xưa truyền dậy,
Đã ứng linh từng câu chữ về Thầy.
Đức Ky-tô chịu khổ ải đọa đầy,
Sẽ sống lại sau ba ngày tử nạn”

Nhân danh Chúa, nghe lời thầy căn dặn:
“Hãy loan truyền ơn cứu độ muôn dân,
Từ nơi đây cho đến khắp nhân gian,
Mau sám hối hầu được ơn tha tội.”

Rồi thấm thoát, ngày bốn mươi đã tới,
Người về Trời, ngự bên hữu Chúa Cha.
Hoàn tất lời đoan hứa tự xưa xa,
Ơn cứu độ tuôn tràn trên cõi thế.

Bùi Nghiệp
(Nguồn Hiệp Thông 2011)

29 tháng 3, 2013

CUỘC KHỔ NẠN CHÚA GIÊ-SU

29.3.2013, thứ 6 Tuần Thánh


(Hạn vận: Thương – khó – đức – Ki – Tô)
Dựa theo các Thánh ký: Mt.26,36-75; Mt.27,1-66; Mt.28.1-8,Mc.14,32-72; Mc.15,1-47;
 M.c16,1-8; Lc.22,39-71; Lc.23,1-36; Lc.24,1-7; Ga.18-40; Ga.9.1-42; Ga.20,1-10.
 
Đây chiên hiến tế!
Này lễ thủy chung!
Khu vuờn Giệt màn đêm rơi phủ,
Núi Ô-liu bóng tối chùng buông.
Mây khuất che - ánh trăng mờ thổn thức,
Gió im lặng - sương rơi nhẹ canh trường.

Gối lẳng lặng quỳ, mình Giê-su hiu quạnh,
Thân cô đơn lẻ, nguyện Thiên Chúa xót thương.
-“Ơi Thiên Chúa! hãy cất cho con: chén này chát đắng,
Hỡi cha ôi! xin vâng thánh ý: giao ước tròn vuông.”

Mồ hôi quyện chứa chan tuơm rơi đổ,
Máu đỏ hòa thánh thót ứa tràn tuôn.
Chư môn đệ xác thịt nặng nề: sao ngủ vùi mộng mị?
Cả tùy tùng tâm thần yếu đuối: nào tỉnh thức đêm sương!
Ngày điểm rồi, ngày CON NGƯỜI khổ nạn.
Giờ đã đến, giờ CỨU THẾ bi thương.

Ánh đuốc bập bùng!
Quan quân hùng hổ!!
Kẻ Giu-đa trơ trẽn hôn thầy,
Quân Do Thái hung hăng trói độ.

-“Nhân sao buổi bạch nhật - ta răn dậy chính đạo hội đường!
Hà cớ đêm thanh khuya - ngươi mưu toan  tà tâm tố khổ?”
-“Thôi để ứng nghiệm: câu sấm ký lưu truyền,
Ngõ hầu tròn đầy: lời tiên tri sớm tỏ!”
“Đánh chủ chăn sẻ nghé tan đàn!
Cho chiên nhỏ mật kinh gan sợ.”

Lối nhà thượng tế, hung đồ đạp đánh đẩy xô,
Đường dinh Cai-pha, quân ác đòn roi báng bổ.
Này  Si-mon  từ giờ tý - lẽo đẽo theo thầy!
Nọ  tỳ nữ  lúc canh hai - lẻo leo chỉ trỏ...

      -“Chính ông đây đệ tử phạm nhân!”
-“Người nói gở ta nào đâu có!”
Đã qúa tam - ông thề thốt, bai bải chối quanh,
Đầy ba lượt - gà gáy vang,  cúc cu  nhắc nhở.
Nước mắt trào vong nghĩa  thẹn thùng.
Dòng sám hối bội ân xấu hổ.

Chúa Giê-su  cột đá - tay trói chân xiềng.
Quân kỳ mục  gậy roi-  đánh đòn phỉ nhổ.
Kìa vương miện, nhọn sắc đặt trên đầu,
Đây vòng gai,  vuốt đinh đâm thủng sọ.

Mới tảng sáng, áp giải thượng hội đồng
Vừa bình minh, lập bè gian  truy tố.
Mặc vu oan cáo vạ - mặc nỏ miệng gìa mồm.
Chỉ  xảo ngữ xảo ngôn  -  Chỉ vô căn vô cớ.

Rầm rập  điệu người sang phủ Phi-la-tô.
Ồn ào lũ nó tràn dinh quan trấn thủ .
Lời vấn cung trên dưới chẳng nguyên do.
Cuộc tra xét trước sau không rõ tỏ.

“Thì thôi can phạm Ga-li-lê-a.
Nên hãy nộp vua Hê-rô-đe  xử.”
Điện ngọc ngà Hê-rốt ngự tra cung,
Thềm tam cấp Giê-su ngồi đáp đủ.

“Chê bai rằng dại rằng ngây!”
“Nhiếc mắng bởi  ương bởi dở!”
Áo bạch bào “Vua giả” khóac châu thân.
Mão gai sắc Chúa Trời mang đỉnh sọ.

Hồi dinh Phi-la-tô,
Bọn kỳ hào la ó.
Quan phán hỏi: “Người này chẳng tội tình?”
Lũ la to: “Nó đáng nên xử tử!”
-“Xin tha bổng Ba-ra-ba mà hãy giết Giê-su!
Quyết đóng đinh tên ngạo mạn rồi treo cây thập tự.”

Quan rửa tay: “ Mỗ vô can chẳng dính dáng  tội tình!”
Lũ dậm cẳng: “Đây lãnh chịu không rầy rà nhiễu sự !”
-“Huyết người này hãy đổ ngập chúng tôi,
Máu của nó cứ tràn trên con đỏ.”

 Tên phản bội Giu-đa Ích-ca-ri-ô,
Bán đứng thầy ba mươi đồng ô trọc.
Quẳng bạc tiền đền thánh, thiên bất dung gian.
Đi thắt cổ đồng hoang, diều tha quạ rúc.
Tiền Xê-da vương vãi đền thờ,
Mua ruộng máu xung vào qũy ước.

Thương ôi!
Kết án tử hình Con Đức Chúa Trời.
Đóng đinh chúa cả cha đàng nhân đức.
Đỉnh Gol-gô-tha!
Đường xa dốc ngược.
Nẻo hành trình loang máu đồi khô,
Đường khổ nạn mồ hôi suối ướt.

Lưng hằn roi nứt thịt nát da,
Vai thập giá  gò gân khụyu cốt.
Mỗi dấu chân là một trận roi đòn,
Ba lần ngã là ba hồi xô dập.

Kìa mẹ người gặp đó Đức Ma-ri-a,
“Này con hỡi tội tình chi ô nhục!”
Thảm thương thay phổi chúa hơi tàn,
Đau đớn lắm lòng bà ruột đứt.

Có người dân ngọai lưng vác khỏang chặng đường,
Ơi ông Si-mon vai kề chia hơi sức.
một Ve-ro-ni-ca gan góc: lau mặt Chúa thê lương.
Mươi phụ nữ Giê-ru-sa-lem: khóc than Người thổn thức...

Ngỏanh lại mà rằng:
-“Hỡi người đỏan phước!
Chớ xót thương ta lắm  , này người nữ thành đô!
Mà than khóc thị nhiều,  cùng giống dòng hậu tức.”
-“Phúc thay phụ nữ vô sinh!
Mừng cho đàn bà tuyệt tự”
Sẽ đến ngày bẩm cùng gò nổng: Đổ gấp xuống đi!
Rồi tới khắc thưa với núi non: Vùi mau cho khuất”

Nơi tử địa  quân ác lột trần truồng,
Chốn hành quyết hung đồ chia y phục.
Áo trong bốc thăm,
Mảnh ngòai chia chác.

Xô ngửa thân căng nọc tứ chi,
Đè nghiến xác đóng đinh thủ túc.
Kèm câu niêm yết: Vua xứ Giu-đê-a!
Thêm biển văn bài: Giê-su Na-gia-rét.
Dựng lên cao một chúa lòng lành,
Bên tả hữu hai tên trộm cướp.

Mạch huyết châu  đà chảy hết tân cùng,
Khô đắng miệng Chúa kêu rằng khát nước.
Miếng giấm chua tra ngọn sậy dâng mời,
Lưỡi nếm thử tận cùng ơn cứu chuộc.

Đứa cướp nọ,
Nghênh râu hậm hực:
-“Đức Ky-tô há chẳng tự cứu mình?
Con Thiên Chúa sao không lo giải thóat?”
Kẻ trộm kia,
Cúi đầu phủ phục:
-“Đấng ngay lành nào chi có tội tình!
Ta gian phỉ thật xứng mang án cực”
-“Thưa Con Chúa, khi nào ngài đến nước Thiên đàng,
Lạy Giê-su, nhớ đến tôi khỏi sa địa ngục.”

Ngỏanh mặt ngài rằng:
-“Thực ta bảo thực”
-“Ngay hôm nay hết khổ ải trần gian,
Một chốc nữa được vui vầy Thiên quốc.”

Đọan rồi ngước mắt,
Than thở lâm ly:
“Chúa hỡi! Chúa ơi! Cha ơi bỏ con sao nỡ?”
Ê li, Ê li, lê ma sa bác tha ni!
“Chúa Trời hỡi! Thân này xin phó thác!
Linh hồn đây! Đang giây phút sinh thì...”
Gục đầu tắt thở!
Trời đất ai bi!!

Mũi giáo nhọn tên các quan đâm ngược,
Thọc trái tim máu cùng nước rỉ xuôi.
Giờ thứ sáu qua giờ thứ chín,
Cả vũ hòan u uất khôn nguôi.
Làn bóng tối phủ vây giờ chính ngọ,
Màn đền thờ rách tọac giữa cung uy.

Đất run rẩy núi non chuyển động,
Mộ bật tung trồi dậy cương thi.
Viên đội trưởng thốt lên: ”Hỡi ôi người công chính”
Cả chúng nhân gục xuống: ”Xin đấm ngực phục qùy”

Có người A-ri-ma-thê tánh danh Giô-sếp.
Can đảm xin Phi-la-tô thi thể Giê-su.
Hạ thánh giá, tháo đinh, lau dấu máu.
Xức thuốc thơm, tẩm liệm, bọc quan y.

Mươi môn đệ táng người trong huyệt đá,
Dăm nữ nhân than vãn trước nhà mồ.
Tảng đá xám lạnh lùng che cửa mộ
Người thân yêu vật vã khóc bơ vơ.

Giọt sầu sóng sánh
Mắt lệ thẫn thờ.
Đêm tử thần đắc thắng!
Giờ công lý phai mờ.

Qua Sa-bát trời vừa tảng sáng,
Ngày đầu tiên đất rạng kim ô.
Mấy phụ nữ sọan dầu thơm viếng mả,
Chục môn sinh dợm gót bước thăm mồ.

Tảng đá lệch ngôi huyệt không... trống hóac.
Khăn liệm đây nhà mồ vắng... ô hô!
Kìa thiên sứ báo tin vui rành rọt,
Này các người sao thắc mắc ngẩn ngơ?
“Con Thiên Chúa phục sinh từ cõi chết!
Đức Giê-su sống lại ra khỏi mồ.”

Hòan tất công trình ơn cứu chuộc!
Vẹn tòan đoan hứa thuở ban sơ.
Kính thờ ngôi Thiên Chúa!
Công nghiệp đức Ky-tô!!!...                                                             

Bùi Nghiệp

(nguồn Hiệp Thông số 39-2007)


28 tháng 3, 2013

RỬA CHÂN



Ngày 28.3.2013, Lễ Tiệc Ly theo nghi thức đạo Công Giáo


RỬA CHÂN
Trước tiệc Vượt Qua Chúa rửa chân,
Ngỡ ngàng từ chối đám môn nhân.
Thầy yêu đệ tử không nề quản!
Chủ quý bày tôi chớ ngại ngần!
Khiêm hạ làm đầu gieo tận trí,
Yêu thương đặt gốc cấy từ tâm.
Hãy nên như thế đừng sao nhãng,
Xác sạch hồn trong nhận phúc phần.
Bùi Nghiệp

Kinh Thánh Tân Ước theo Thánh sử Gioan
Bản dịch Việt Ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia

(Ga 13, 1-15)
Ðức Giêsu rửa chân cho các môn đệ
 Trước lễ Vượt Qua, Ðức Giêsu biết giờ của Người đã đến, giờ phải bỏ thế gian mà về với Chúa Cha. Người vẫn yêu thương những kẻ thuộc về mình còn ở thế gian, và Người yêu thương họ đến cùng.
Trong bữa ăn tối, ma quỷ đã gieo vào lòng Giuđa, con ông Simon Ítcariốt, ý định nộp Ðức Giêsu.  Ðức Giêsu biết rằng: Chúa Cha đã giao phó mọi sự trong tay Người, Người bởi Thiên Chúa mà đến, và sắp trở về cùng Thiên Chúa,  nên bấy giờ Người đứng dậy, rời bàn ăn, cởi áo ngoài ra, và lấy khăn mà thắt lưng.  Rồi Ðức Giêsu đổ nước vào chậu, bắt đầu rửa chân cho các môn đệ và lấy khăn thắt lưng mà lau.
 Vậy, Người đến chỗ ông Simon Phêrô, ông liền thưa với Người: "Thưa Thầy! Thầy mà lại rửa chân cho con sao?"  Ðức Giêsu trả lời: "Việc Thầy làm, bây giờ anh chưa hiểu, nhưng sau này anh sẽ hiểu".  Ông Phêrô lại thưa: "Thầy mà rửa chân cho con, không đời nào con chịu đâu!" Ðức Giêsu đáp: "Nếu Thầy không rửa chân cho anh, anh sẽ chẳng được chung phần với Thầy".  Ông Simon Phêrô liền thưa: "Vậy, thưa Thầy, xin cứ rửa, không những chân, mà cả tay và đầu con nữa".  Ðức Giêsu bảo ông: "Ai đã tắm rồi, thì không cần phải rửa nữa; toàn thân người ấy đã sạch. Về phần anh em, anh em đã sạch, nhưng không phải tất cả đâu!"  Thật vậy, Người biết ai sẽ nộp Người, nên mới nói: "Không phải tất cả anh em đều sạch".
 Khi rửa chân cho các môn đệ xong, Ðức Giêsu mặc áo vào, về chỗ và nói: "Anh em có hiểu việc Thầy mới làm cho anh em không?  Anh em gọi Thầy là 'Thầy', là 'Chúa', điều đó phải lắm, vì quả thật, Thầy là Thầy, là Chúa. Vậy, nếu Thầy là Chúa, là Thầy, mà còn rửa chân cho anh em, thì anh em cũng phải rửa chân cho nhau.  Thầy đã nêu gương cho anh em, để anh em cũng làm như Thầy đã làm cho anh em.