(Xin đừng ghi phản hồi & cảm nhận)
Một nhúm cốt
trần gian
Bình yên
trong hũ nhỏ
Trơ mấy cuộng
tăm nhang
Hồn trôi
vương theo gió
Mười hai
tháng ba - một năm rồi đó
Mày tếch đi
xa - qua sáu hai năm
Bỏ cả đời
công huyễn ảo phù vân
Xây thành
quách một lâu đài trên cát
Học chí chết,
há mồm cho khỏi ngạt
Được gì
không? Hay thua đứa cu ly!
Phúc với phần
ông rị mọ trí - tri
Chừ nhòa hết
có còn chi mà hóng
Tao biết chứ:
một đời mày khản giọng
Inh ỏi gào
thân cóc bụi tre ngâm
Hay đỗ quyên
mõ tụng tiếc tàn xuân
Rồi chết ngắc
ai đoái hoài vọng tưởng
Tao biết chứ:
một đời mày định hướng
Vạch thẳng thừng
quên vẽ nét lăng quăng
Nên lưỡi trơ
mà rụng mẹ hàm răng
Là hậu quả
cái cứng mềm tiến thoái.
Tao biết chứ:
chặng cuối cùng ái ngại
Khổ vợ con cứt
đái hứng bô hầu
Bởi câu thề chung
thủy ở trong đầu
Nên đeo nợ số
phần đen mõm chó
Tao mới biết:
mày thăng là thoát nợ
Chút ân tình
cuốn xéo biến phăng đi
Dẹp đầu tang
tóc rối điệu ai bi
Màn đã hạ
đào nương thôi thong thả
Nay lũ tớ chẩu
mồm oang oác quạ
Nốc dăm ly
ngơ ngác giỗ đầy năm
Nhớ về mày
thằng chết tiệt hâm hâm
Vở thế thái
kéo màn tuồng đã vãn…
Bùi Nghiệp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét