Ngồi buồn đọc lại sách xưa,
Gẫm cười vui
với câu đùa cổ nhân.
Suy đi nghĩ
lại tần ngần,
Lại buồn cho
thói kiêu quan ê chề!
Đức minh đế
nhà Lê du ngoạn,
Vãn cảnh
chùa nhập điện thọ kinh.
Sư ngạc
nhiên rớt quạt thình lình,
Quan hộ giá
nhặt lên dâng cụ.
Đường thượng tụng kinh
sư sử sứ;
Đình tiền tuý tửu phụ phù phu.(*)
Đình tiền tuý tửu phụ phù phu.(*)
Chuyện bình
thường có thật không hư,
Bởi xã tắc
dưới trên bình đẳng.
Lối ứng xử
tưởng cong lại thẳng,
Chớ tự xưng
vỗ ngực kiêu danh.
Quan và dân
nhã nhặn đồng hành,
Chồng với vợ
dìu nhau khỏi ngã.
Chuyện nhỏ
nhặt lúc này hiếm quá,
Có còn đâu?
Ôi “dân chủ” nát nhầu…
Đập bàn xỉa
mặt vênh râu!
Bongtaduong
(*)Trên chùa tụng kinh sư sai sứ, trước
sân say rượu vợ đỡ chồng.
Câu đối vua Lê Thánh Tông và Lương Thế Vinh (Trạng Lường)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét