Dệt thơ: Bóng tà dương
XI. PHẨM GIÀ
(JARAVAGGA)
143.
Thích thú gì đâu chốn khóc cười
Đời luôn thiêu đốt mạng con người
Tối tăm bưng bít tay quờ quạng
Sao chẳng đi tìm chỗ sáng tươi?
144.
Trang sức làm gì cái đống xương
Tật nguyền lở lói rất thê lương
Dung nhan huyển tưởng là êm ái
Tuyệt đối thân đây chẳng viễn trường
145.
Hình dung cằn cỗi tựa rừng già
Sâu bệnh tung hoành dễ nát ra
Đời hợp rồi tan là định luật
Có sinh ắt tử thoắt rời xa
146.
Thu đến quả bầu phải rụng thôi
Thân này cũng vậy có gì vui
Đống xương trắng hếu màu lông hạc
Gởi lại cho đời chút bẩn hôi
147.
Thân này là lũy dựng xương khô
Máu thịt đưa vào đắp điểm tô
Cất chứa già nua và chết chóc
Dối gian ngạo mạn sẵn đang chờ
148.
Long xa lộng lẫy lúc hư tàn
Thân xác trau dồi cũng nát tan
Trừ pháp kinh tàng người thiện hảo
Luân lưu nhân loại đến vô vàn
149.
Đần độn ít nghe chẳng luận bàn
Như trâu sức vóc lớn dềnh dàng
Vai u thịt bắp trông bề thế
Trí tuệ con con thật bẽ bàng
150. .
Luân hồi luẩn quẩn biết bao đời
Mải miết tìm nhà để nghỉ ngơi
Thôi thế ta nay vào cõi Niết
Cần chi kèo cột mục tan rồi
151.
Trẻ tuổi mà không kiếm được tiền
Chẳng màng tu đức cứ hồn nhiên
Khi già như vạc bờ ao rũ
Lương thực đâu còn chết lãng quên
152.
Trẻ tuổi mà không kiếm được
tiền
Chẳng màng tu đức cứ hồn nhiên
Khi già nằm xuống như cung gẫy
Than thở u hoài chết lãng quên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét