Dệt thơ: Bóng tà dương
VIII. PHẨM NGÀN
(SAHASSAVAGGA)
100.
Ngàn tiếng tụng kinh nghĩa rạc rời
Đâu bằng một đoạn nhập tâm thôi
Nghe xong thần trí liền thanh tịnh
Óc mở toang ra đón diệu lời
101.
Cả ngàn câu kệ nghĩa lôi thôi
Đâu sánh một câu ý rạch ròi
Thần trí nghe xong liền tịch tịnh
Mở lòng đón nhận thấu muôn nơi
102.
Tụng đến hàng ngàn kệ khô khan
Chẳng hơn pháp cú một câu vàng
Nghe xong thần trí liền thanh tịnh
Trí mở mang ra đón phúc thần
103.
Thắng ngàn quân địch chốn giao tranh
Chẳng có hơn gì thắng bản thân
Khắc kỷ ngày đêm hằng khổ luyện
Tinh thần chiến sĩ mới kiên gan
104.
Tự thắng thân mình mới vẻ vang
Hơn thua kẻ khác chỉ đâm xoàng
Luôn luôn tiết chế lòng tham dục
Chiến đấu thân ta chẳng dễ dàng
105.
Cho dẫu Thần trời hoặc Phạm thiên
Ma vương quỷ sứ giữ cung Diêm
Thảy đều thất bại nơi người tục
Kháng cự thân mình chiến đấu liên
106.
Mỗi tháng bỏ ra cả vạn ngàn
Xây đền sắm sửa tế trăm năm
Đâu bằng cúng thực dâng tu đức
Hơn cả người kia tế tự thần
107.
Trăm năm thờ lửa ở rừng sâu
Chẳng sánh vài giây hiến đức màu
Lương thực cúng dường trong phút
chốc
Hơn ngàn tế tự rất dài lâu
108.
Bao ngày tế tự để cầu may
Công đức nào hơn một chút này
Chẳng đáng phần tư điều kính lễ
Bậc chân chánh giác chính tâm ngay
109.
Hoan hỷ thường thường kính lễ luôn
Bậc người trưởng lão đánghành ngôn
Bốn điều tăng trưởng ban thường mãi
Thọ- mỹ- hoan- cường đến cứ tuôn
110.
Phá giới trăm năm sống đắm thuyền
Chẳng màng tự diệt những mê duyên
Không bằng ngắn ngủi ngày tu đức
Trì giới chuyên chăm quyết định
thiền
111.
Sống thọ nhiều năm cứ ngả nghiêng
Ít oi trí tuệ chẳng tu thiền
Không bằng một bữa ngaytâm giác
Đầy đủ khôn ngoan diệt não phiền
112.
Sống đến trăm năm chẳng tẩy trừ
Loanh quanh nghiệp chướng lại chần
chừ
Đâu bằng một buổi hùng tâm dậy
Hăng hái tinh cần diệt thói hư
113.
Sống đến trăm năm cứ mập mờ
Vô thường sanh diệt dạ lơ mơ
Chi bằng một buổi bừng con mắt
Mở cửa tâm tư hết dại khờ
114.
Trăm năm sống đủ cứ coi thường
Tịch tịch vô vi chẳng nhãn tường
Chỉ một ngày thôi mà mở mắt
Hơn nhiều thời khắc nhuốm thê lương
115.
Sống đủ trăm năm mãi trí mờ
Pháp đàn tối thượng cứ thờ ơ
Một ngày cũng đủ bừng đôi mắt
Hơn hẳn tròn đời lại ngẩn ngơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét