TRANG CHU HÓA BƯỚM
Nằm
mộng Trang Chu hóa bướm ngà
Chập
chờn tung cánh lượn vờn hoa
Mơ
mơ ảo giác đây là bướm
Tỉnh
tỉnh định thần đó chính ta
Có
phải bàng hoàng nên hóa vậy
Hay
là thực tế biến thành qua
Hai
đường định mệnh đời đôi ngả
Vật
hóa mơ màng đúng vậy a!
(*)Nguyên ngữ: Trang Chu
mộng vi hồ điệp - Hủ hủ nhiên hồ điệp dã - Tự du thích chí dư -Bất tri Chu dã -
Nga nhiên giác tắc - Bất tri Chu chi mộng vi hồ điệp dư - Hồ điệp chi mộng vi
Chu dư - Chu dữ hồ điệp tắc tất hữu phận hĩ - Thử chi vị vật hoá
(Tề vật luận)
(Tề vật luận)
Dịch
nghĩa:
Xưa có lần,Trang Chu mộng thấy mình là bướm. Thế là phấp phới bay, bướm mà tự mình thích chí, chẳng biết gì Chu. Đột nhiên thức giấc, thì lạ lùng chưa, lại là Chu - Không biết giấc mơ Chu đã làm ra bướm, Hay giấc mơ bướm đã làm ra Chu? Chu và bướm ắt phải khác phận, Đấy gọi là vật hoá.
Xưa có lần,Trang Chu mộng thấy mình là bướm. Thế là phấp phới bay, bướm mà tự mình thích chí, chẳng biết gì Chu. Đột nhiên thức giấc, thì lạ lùng chưa, lại là Chu - Không biết giấc mơ Chu đã làm ra bướm, Hay giấc mơ bướm đã làm ra Chu? Chu và bướm ắt phải khác phận, Đấy gọi là vật hoá.
(Nam Hoa
kinh)
QUẠT MỒ (1)
Thương thay cho kẻ quạt mồ
Ghét thay cho kẻ cầm vồ bửa săng
Ghét thay cho kẻ cầm vồ bửa săng
(Ca dao Việt Nam)
Trang tử dạo
chơi chốn vĩnh phần
Thấy người quả
phụ quạt mồ âm
Nấm gò mới đắp
bùn còn nhão
Huyệt mộ vừa
vun cỏ chửa lan
Tái giá sao chờ
khi ráo hoảnh?
Hồi xuân chẳng
đợi lúc khô cằn!
Hay cho phụ
nữ lòng đen bạc
Thực hiện di
ngôn trả ách trần
GIẢ CHẾT (2)
Thọ bệnh
Trang sinh chết mấy ngày
Phu nhân - đệ tử phục quan tài
Sinh tình kể
lể đường bôi mép
Tức cảnh thì
thào mật rót tai
Móc óc tử
thi điều trị dứt
Bửa đầu xác
chết chữa lành ngay
Tình nhân cấp
cứu không trì hoãn
Xác bỗng
vùng cười bật dậy đây
Bongtaduong
(1)
Trang Tử đi chơi về, nằm lăn xuống phản kê giữa nhà, chân chữ ngũ, chàng cười
như nắc nẻ, cười mãi. Vợ thấy lạ, lấy ghế ngồi bên cạnh, hỏi chồng: "Mình
có việc gì mà cười lắm thế?" Trang Tử ngồi nhỏm dậy, nói: "Thế này
nhé..." rồi lại cười. Chàng vừa đi qua một cánh đồng; một thiếu phụ xinh
đẹp, đọi khăn tang che mái tóc mượt mà, đang cố sức quạt lấy quạt để; trước mặt
nàng là một nấm mồ mới đắp, cỏ chưa mọc, đất còn ẩm. Trang Tử lấy làm lạ; chàng
dừng lại, chăm chú nhìn. Thiếu phụ xinh đẹp quạt rất nhiệt tình, mỏi tay này
đổi tay khác. "Hay là nàng thương người dưới mồ nóng bức?". Nghĩ vậy,
chàng đánh liều hỏi: "Thưa quí nhân, nàng quạt mồ là nghĩa làm sao?".
Người đẹp ngước đôi mắt đen long lanh, đáp: "Ðây là mồ chồng thiếp. Trước
khi chết, chồng thiếp trối trăng hai, ba lần: Phải đợi đất mồ chàng khô rồi hãy
lấy chồng. Thiếp thương chồng, không quên lời căn dặn cuối cùng của chàng, nên
thiếp quạt mồ chóng khô." Nghe vậy, vợ Trang Tử ngúng nguẩy đứng dậy, nhăn
nhó: Thế mà mình cười được. Ðàn bà đâu trơ trẽn đến thế". Trang Tử tỏ lòng
khâm phục vợ. (2) Và chàng muốn thử lòng vợ. Vốn biết pháp thuật nên giả vờ chết; chàng dặn vợ: "Mình quàn tôi một trăm ngày rồi hãy chôn". Vợ chàng tưởng chàng đã chết, quàn trong nhà. Ðược mươi hôm, Trang Tử cựa mình hoá phép thành một chàng tria trẻ đẹp, hào hoa. Chàng thư sinh nhận mình là học trò thầy Trang Tử, đến phúng viếng thầy. Chàng nói: "Nhà tôi ở mãi chân núi, xin cô cho ở lại mấy hôm". Vợ Trang Tử vừa tháy chàng, đã đem lòng quyến luyến; nàng vội nhận lời. Từ đêm ấy, hai bên quấn quít nhau, không rời nhau được. Bỗng một hôm chàng ôm bụng, lăn lộn trên giưưòng, mồ hôi nhễ nhại. Chàng trai kêu đau, rên la thảm thiết. Chàng ú ở nói chàng khó qua khỏi. Người thiếu phụ hoảng hốt. Chàng bảo vốn chàng bị bệnh đau bụng kinh niên, chỉ một thứ thuốc duy nhất cứu được chàng: lấy sọ người chết, mài ra, uống ngụm nước nóng, thế là khỏi. Vợ Trang Tử, ngay đêm ấy, lấy cái vồ đập săng đựng xác chồng, định lấy cái sọ chữa bệnh cho người yêu. "Thịch, thịch, thịch" Vồ nện mấy nhát, nắp săng bật tung. Thật khủng khiếp, Trang Tử nhổm dậy và phá lên cười, chàng cười rất lauu. Sau cơn hoảng sợ, người thiếu phụ xấu hổ quá, nàng ốm, vài hôm sau nàng chết. Nàng chết, Trang Tử nực cười cho đời người. Chàng lấy cái chậu, vừa gõ vừa ca bài Cổ bồn, bài ca vừa như cười, cái cười hềnh hệch, vừa như khóc, cái khóc xót xa cho thân phận con người: "Ôi thói đời! Nghĩ mà đau lòng...! Nhìn nhau lệ chẳng rơi lã chã...! Ta cười cuộc đời lắm nỗi đau thương...".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét