Trang

13 tháng 3, 2015

KINH BÁCH DỤ (3-6)



3.            Khoanh Tay Chịu Đòn
Xưa anh ngốc đầu trơn trọc hói
Có một nguời rất đỗi hung hăng
Lại bên giở thói điên xằng
Trái lê lấy đánh nhiều lần máu tuôn

Tuy thương tích anh luôn im lặng
Chẳng trả đòn phản kháng làm thinh
Nguời xem thắc mắc bất bình
Sao trơ ra thế tội tình lắm thay

Anh chàng ngốc đáp ngay lập tức:
Nguời đánh tôi láo xấc ngu si
Đầu mà cứ tuởng đá bi
Trái lê nó đập biết chi là mình

Nguời chứng kiến trách anh chàng ngốc
Thật đáng thuơng bị tróc đòn đau
Đứng yên chịu trận không nào
Ngu chi ngu thế nguời đâu chán phèo
oOo

Chuyện đó giống Tỳ Kheo định huệ
Ép bản thân lấy lẽ tu hành
Mong nguời ca tụng thanh danh
Tưa như chàng ngốc đầu đành bị thương


4.            Giả Chết Dối Chồng
Thuở xưa có anh chàng vợ đẹp
Tính lăng loàn  chẳng biết thủy chung
Anh yêu thuơng vợ vô cùng
Nhưng nàng trái lại buông lung mơ màng

Chồng đi vắng ra đàng lập kế
Kiếm bà già đặt để mưu thông
Tìm thây cô gái quê đồng
Đem vế nói dối tử vong vợ nhà

Chồng về đến chan hoà lệ đổ
Thuơng tiếc nàng tế giỗ cư tang
Tử thi hoả táng đàng hoàng
Cốt tro đựng đãy hằng mang bên mình

Cô vợ nọ kết tình duyên khác
Sắc tàn phai lại vác thân về
Thưa chồng kể lể ủ ê
Em là đích thực hôn thê của chàng

 Chồng phát cáu: Cô đang luẩn quẩn
Vợ yêu tôi mãn phận từ lâu
Mặc cho giải thích đâu đâu
Chồng luôn phủ nhận, cút mau ra đuờng
oOo

 Tự tay lấy tấm guơng đập sẵn
Rồi ghép vào lành lặn đuợc sao
Nước ly cầm hắt đổ nhào
Vãi văng tung tóe hốt vào đủ chi!


5.            Khát Không Uống Nước
Xưa có kẽ đi đuờng khát nuớc
Cổ họng khô ao uớc giải lao
Nhìn suơng mù tận nơi nao
Ngỡ là nuớc uống phóng ào như giông

Trên đuờng chạy có sông truớc mặt
Ở ngay bên nuớc mát tràn bờ
Thấy rồi nhưng ngoảnh làm ngơ
Quyết tình không uống đứng trơ mắt lỳ

Nguời qua lại lạ kỳ hỏi gặng
Nuớc ngay bên chẳng đặng uống sao?
Trả lời ngốc nghếch duờng bao
Nuớc nhiều như thế khi nào uống xong

Tự xét thấy uống không hết đuợc
Chẵng dại gì đem ruớc vào thân
Vậy nên tôi quyết không gần
Nguời nghe cuời rộ, sao đần độn ghê
oOo
Tu buớng bỉnh chấp nê kiến giải
Đạo mênh mông bỏ lại không trì
Trôi vòng sanh tử sầu bi
Làm sao đắc đạo đáng chê cuời nhiều.

6.            Giết Con Thành Gánh
Xưa có kẻ sanh con bảy đứa
Một chết đi để phứa trong nhà
Vội vàng thúc hối toàn gia
Thu gom di chuyển ra xa cấp thời

Nguời hàng xóm buông lời hỏi gặng:
Con chết rồi sao chẳng mang chôn
Bỏ nhà xa hẳn làng thôn
Thật là dại đột trí hồn ngẩn điên

Anh ta đáp:  đuơng nhiên là vậy
Đúng hay sai xin hãy tính sau
Cách nào tiện lợi cho mau
Vì còn nửa gánh mới vào đủ đôi

Rồi cứ thế y lời tuyên bố
Giết thêm con cho đủ thăng bằng
Hai con một gánh ngang hàng
Đem lên núi táng, Ôi thằng độn ngu
oOo
Không sám hối nguời tu phạm luật
Ngày qua ngày chồng chất bao phen
Khoan khoan đầy gánh vun lên
Mới lo sám hối chỉ thêm muộn màng

Bongtaduong

Không có nhận xét nào: