Trang

15 tháng 4, 2015

KINH BÁCH DỤ 15-18


15. Muốn Con Mau Lớn

Xưa vua nọ sinh nàng công chúa
Quá yêu thuơng hơn của hơn vàng
Muốn con lớn gấp xinh xang
Vời luơng y đến hỏi han thuốc thần

Thầy thuốc nói truy tầm rất hiếm
Tận chân trời phải kiếm nhiều năm
Hạ thần dốc sức cam tâm
Đem về thuốc qúy cho nàng lớn ngay

Với điều kiện vua đây phải hứa
Cách ly nàng công chúa thật xa
Thánh hoàng tuyệt đối không qua
Bao giờ có thuồc thần ra dắt về

Vua ưng thuận mọi bề giao uớc
Muời hai năm thấm thoát vèo qua
Ô nàng công chúa kiêu sa
Nhờ phuơng thần duợc con đà lớn xinh

Vua cảm động chí tình trọng thị
Ngợi ca thầy là vị thần thông
Thuởng ban ngọc quý vàng ròng
Con ta nhờ thuốc mà khôn lớn thừa

Nguời trong nuớc cuời vua dại dột
Tính tuổi con mà dốt vậy sao
Lang băm ma mãnh duờng bao
Lừa vua lại đuợc lộc cao tuớc dầy
oOo 
Nguời tu Phật cần hay biết tới
Nuớc thành ao, trăng gọi thủy triều
Hành trì kiên định nuơng theo
Muốn mau khó đạt bao điều viển vông


16. Tưới Mía Bằng Nước Mía
Xưa hai kẻ làm nghề trồng mía
Thi đua nhau bón tỉa giỏi giang
Làm hay được thuởng đàng hoàng
Còn như mía xấu bị ăn phạt trừng

Một nguời nghĩ nếu dùng mía ngọt
Vắt nuớc ra tuới tốt hơn thôi
Nghĩ sao làm vậy than ôi
Mía hư hoại hết đáng đời ngu si
             o0o
Đuờng tu Phật thẳng suy chính lý
Sao cầu kỳ lập dị đui mù
Ra công mất sức nào thu
Như tên tuới mía làm hư cả vồng


17. Vì Nhỏ Mất Lớn
Có một kẻ năm đồng cho muợn
Đợi đã lâu cứ hoãn trả tiền
Tức thì trào giận cơn điên
Tìm nhà con nợ bắt đền lòi ra

Sang đò rộng tốn ba đồng bạc
Nợ vắng nhà đành vác về không
Qua sông  tốn mất ba đồng
Sáu tiền cộng lại nhiều hơn nợ đòi
oOo
Tiếc lợi lộc mỏng vơi một chút
Cố thu về nhọc sức hoài công
Rõ ràng xôi hỏng bỏng không
Đeo mang bần tiện khó hòng bù hao

  
18. Trên Lầu Mài Dao

Xưa có kẻ theo hầu hoàng đế
Thật gian lao thân thể mệt nhoài
Nhà vua tội nghiệp đoái hoài
Lạc đà đã chết thuởng ngay làm quà

Chàng hí hửng lột da từng nhát
Dao thì cùn biết cắt ra sao
Đá mài ở tuốt lầu cao
Leo lên hì hục liếc dao cho rồi

Lại tụt xuống đứng ngồi tiếp tục
Chẳng bao lâu dao lụt lại cùn
Lên lầu mài lại luôn luôn
Năm lần bảy luợt chân run mệt đừ

Chàng lại nghĩ: ta ngu thế hở?
Vác lạc đà lên đó là xong
Tiện mài dao sắc cho thông
Rồi ta cắt thịt một công hai bề

Nguời thấy vậy cuời chê lẩn thẩn
Việc chút mà ngốc xuẩn long đong
Đá mài mang xuống ung dung
Tha hồ cắt xẻ từ trong ra ngoài
oOo
Chuyện tỷ dụ những ai luẩn quẩn
Phạm giới rồi chẳng sám hối mau
Dùng tiền bố thí mong cầu
Dụng công vô số nào đâu đạt thành

Dệt thơ: Bongtaduong

Không có nhận xét nào: