19. Ghi Dấu Trên Thuyền Để Tìm Đồ Rơi Xuống Bể
Xưa
có kẻ vuợt thuyền bể rộng
Rơi
chén vàng nơi bọng nuớc sâu
Be
thuyền đánh dấu ngõ hầu
Để
làm căn cứ mai sau dễ tìm
Vài
tháng tới đi trên sông lạ
Thấy
sóng dồn chợt đã nhớ ra
Chén
vàng ghi dấu ngày qua
Giờ
đây thong thả thôi ta mò tìm
Nguời
ta hỏi anh liền đáp mạnh
Ấy
chén vàng rơi cạnh mạn be
Tôi
đà vạch gỗ đánh ghi
Bây
giờ lặn xuống lấy về cho xong
oOo
Biển
đạo pháp mênh mông vô tận
Chớ
mơ hồ ngớ ngẩn loanh quanh
Không
suy cho tỏ ngọn ngành
Sai
ly – đi dặm giống anh khạo khờ
20. Trả Thịt
Xưa vua nọ nghe
lời đồn đại
Thiếu anh
minh bạc đãi dân hiền
Đùng đùng
nổi giận xung thiên
Sai nguời hạ
lệnh bắt tên phê bình
Bao mật thám
truy tìm đâu thấy
Nghe lời dèm
bắt đại nguời dân
Lột da cắt
thịt muời cân
Hả lòng thoả
mãn cơn sân bời bời
Rồi sau đó có
nguời biện hộ
Phạm nhân
này sao nỡ tội ư?
Một đời
luơng thiện hiền từ
Phải mau trả
lại công tư rõ ràng
Vua hối hận
thấy rằng oan khuất
Sai quân sang
bù đắp chuyện qua
Một trăm cân
thịt đậy da
Ngỡ rằng làm
thế là ta đã đền
Nguời luơng
thiện luôn rên tức tuởi
Vua ngạc
nhiên trả bội muời lần
Sao còn khóc
lóc thở than
Hơi đâu đáp
trả vua tàn ác ngu
Nguời chứng
kiến quanh bu tâu lại
Đầu đức vua
một cái chặt phăng
Sau rồi đền
lại gấp trăm
Nào ai vá
đuợc còn han hỏi gì?
oOo
Làm một viêc
phải suy cẩn thận
Thực hiện
rồi hối hận đâu xong
Lấy gì bù
đắp cân đong
Như tên vua
đó điên cuồng lại ngu
21. Cầu Con
Xưa
có mụ đàn bà sinh nở
Đuợc
một thằng muốn có thêm hơn
Lê
la thăm hỏi bồn chồn
Ai
cho phương pháp sanh dồn thêm trai
Có
bà lão công khai nói đuợc
Nhưng
giết thằng con truớc tế thần
Chị
ta tin thật toan làm
Láng
giềng nghe biết chạy ngăn quở rằng:
Sao
dại dột nghe xằng lời bậy
Nỡ
trói con đang vậy giết à!
Đứa
kia đâu đã đẻ ra
Đứa
này đã chết quả là u mê
oOo
Nguời
khờ khạo tin về tà thuyết
Mù
quáng làm chẳng biết đúng sai
Khác
nào chúi nhủi bụi gai
Toàn
thân cào xuớc chẳng ai thuơng tình
22. Bán Trầm Hương
Xưa
có kẻ tìm trầm khổ cực
Bao
năm trời mới đuợc một xe
Mang
ra chợ ế thảm thê
Băn
khoăn trong dạ ê chề tấm thân
Ngó
sang thấy hàng than tấp nập
Khách
mua vào quần quật đông ham
Vậy
ta về đốt hết trầm
Lấy
than đem bán chắc ăn hơn mà
Bụng
nghĩ vậy về nhà làm hệt
Bao
nhiêu trầm đốt hết thành than
Quả
nhiên bán chạy rần rần
Nhưng
sao giá cả chỉ phần nhỏ thu?
oOo
Thật
đáng tiếc nguời tu gắng sức
Bao
công lao một phút cạn suy
Vội
vàng hấp tấp không trì
Trầm
huơng đổi lấy bùn chì chán không?
Dệt thơ Bongtaduong
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét