VĂN TẾ BẠN
(Gioan Baotixita Vũ Văn Riễn, từ trần 05.3.2020
tại San Diego – US)
Anh
Riễn!
Anh
Vũ Văn Riễn!
Xác
biệt thế trần;
Hồn
quy Thiên điện.
Thời
thơ ấu sinh nơi đất Bắc, còn ngây thơ lẫm chẫm nét hồn nhiên;
Thuở
thiếu nhi ngụ xứ miền Nam, đã mở trí hăng say đường tu luyện.
Nghiên
bút chốn nhà tràng;
Sách
đèn trong chủng viện.
Với
bạn bè học hỏi lời thiêng;
Cùng
trang lứa trau dồi ý thiện.
Mong
nên người ngư phủ, KHAI nguồn sông bủa
lưới thu gom;
Ước
thành thợ nông phu, PHÁ mạch đất bâm cày phát triển.
Ngờ
đâu:
Cơ
trời giáng tai ương;
Vận
nước lâm nguy biến.
Giống
nòi gieo hoạ tuốt đao;
Chế
độ rước sầu gây chiến.
Buông
nghiên sách vở, cậu sinh viên đắng đót buồn phiền ;
Rũ
áo tu sinh, thầy giúp xứ bần thần quyến luyến.
Đành
buông rời lý tưởng phó trao;
Bỗng
đứt đoạn tâm tình dâng hiến.
Bỏ
quê hương vượt cõi mốc biên thuỳ;
Rời
xứ sở qua lằn ranh ngoại tuyến.
Rồi
đến lúc thảnh thơi;
Đã
qua hồi hung hiểm.
Cũng
tới ngày:
Hoạ
rời xa lận đận vèo tan;
May
lại đến yên hàn tiếp diễn.
Hoài
mơ dĩ vãng, thường cô đơn độc bóng suy tư;
Tiếc
nuối ngày qua, chỉ trầm mặc riêng mình hoài niệm.
Đôi
ba lúc, cùng anh em nhắc chuyện xa xưa;
Thảng
hoặc khi, với hữu hảo ôn dòng kỷ niệm.
Dẫu
một ngày bén nghĩa, bạn bè luôn nhắc nhớ tương giao;
Mà
suốt kiếp bền duyên, bằng hữu vẫn ân cần thân thiện.
Tưởng
qua đi đầu cuộc long đong;
Ngờ
tiếp tục cuối đời mãn nguyện.
Quỹ
nhân sinh ấn định rành rành;
Khung
định mệnh ghi hằn hiển hiện.
Than
ôi!
Trống
gọi phách kìa vang;
Chuông
truy hồn bỗng điểm.
Ánh
chiều nghiêng réo gọi, bạn đi ngay chẳng chút ngại ngần;
Tia
nắng héo vẫy vời, anh bước vội không màng lưu luyến.
Bỏ
thê noa giường chiếu ấm êm;
Xa
cô phụ gối chăn âu yếm.
Thân
bụi tro tàn tạ hư không;
Kiếp
bóng bọt vỡ oà tan biến.
Chúng
tôi nay:
Thắp
làn hương ngước mắt cầu xin;
Đốt
ngọn nến cúi đầu khẩn nguyện.
Mong
anh vào bến ngàn thu;
Chúc
bạn cập bờ vĩnh viễn.
Biệt ly;
Tống
tiễn!
KP
Bùi Nghiệp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét