Trang

10 tháng 6, 2017

VĂN TẾ TỐT KHỐC



(Giỗ 100 ngày bạn hiền lớp Khai Phá: Cố GM Giu-se Vũ Duy Thống)




Chung thất vèo qua;
Trăm ngày chợt tới.
Tâm còn thương vời vợi;
Trí vẫn nhớ khôn nguôi.

Khi xưa:
Lời vàng nở rộ toả bao nơi;
Tiếng ngọc âm rền vang khắp hướng.
Nhã nhạc vẫn bùi ngùi, nhất khúc tử tiêu phi thái phượng;
Văn chương còn lắng đọng, sổ hàng cẩm tự triện thanh    long. (1)

Ý nội vô vong;
Tâm trung bất thác.(2)
Gió mãi lộng kết giao triền sóng bạc;
Thông luôn reo vi vút rặng tùng xanh.

Dù đời lận đận, lối thiên sai hết dạ tuân hành;
Dẫu mệnh cam go, đường lý tưởng toàn tâm rong ruổi.
Với thánh ý kêu vời, ngư phủ quyết ra khơi chài lưới;
Vì tình yêu thúc bách, nông phu lao xuống ruộng cày bừa.

Cá đầy khoang ăm ắp tràn dư;
Thóc ngập lẫm cao vun chất ứ.
Thầm thì trăm họ ước mong: Thịnh thế trường thanh thụ;
Văng vẳng ngàn dân hoan chúc: Bách niên bất lão tùng.(3)

Ngờ đâu:
Chân đang dẻo, bỗng nhiên khụy gối lăn đùng;
Gót còn hăng, bất chợt tê chồn ngã đổ.
Bao bửu dược đều buông tay thúc thủ;
Lắm thông  y cũng nát óc thua lui.

Nên hay định mệnh: Đến ngay giờ Đức Chúa triệu hồi;
Hãy thấu nguồn căn: Vào đúng khắc Thiên thần dẫn thỉnh.
Hết nợ tử quy xuôi lạc cảnh;
Xong phần sinh ký giã phù hoa.

Khóc từ anh suối lệ nóng nhạt nhoà;
Thương tiễn bạn bờ môi khô đắng chát.
Hữu giả vong- ngã giả tồn, số thành nan trắc;
Thiên chi nhai- địa chi giác, tình bất khả chung.

Bây giờ:
Nơi gian trần kìa bằng hữu nhớ nhung;
Chốn thế tục đấy tri âm rũ rượi.
Đại nhã vân vong, mặc khách tao nhân thùy tác hội;
Lão đồng điêu tạ, lạc hoa đề điểu tổng thương thần. (5).

Đốt làn hương hợp nguyện ân cần;
Thắp ngọn nến cầu xin tha thiết.
Xuân đài muôn kiếp!
Thọ vực trường lưu.

Bùi Nghiệp


_____________________
Chú giải:
Tốt khốc là thôi khóc, phong tục giỗ bách nhật 100 ngày.
 (1) Một khúc tiêu hay vời phượng đẹp, vài hàng chữ gấm gửi rồng xanh.
(2) Trong ý không quên, giữa lòng chẳng mất
(3) Đời thịnh cây xanh mãi, trăm năm tùng chẳng già.
(4)  Bạn chết, tôi còn, sống chết số trời khôn biết; Chân trời, góc biển, mất còn tình nghĩa khó quên.

(5) Bậc đại nhã  chẳng còn, người văn người thơ ai quy tụ; già trẻ khô héo, chim kêu hoa rụng thẩy đau lòng.

Không có nhận xét nào: