81. Không Nên Vu Oan Cho Người Hiền Đức
Xưa
có ruộng ven rừng sâu hiểm
Hai
cha con vừa đến nơi này
Thằng
trai để bố tại đây
Lao
vào rừng rậm bị ngay hổ chồm
Thoát
thân đuợc kinh hồn thất đảm
Máu
đầy nguời vết cắn hằn sâu
Nguời
cha hoảng hốt hỏi mau
Sao
ra nông nỗi truớc sau kể từng?
Con
chẳng rõ trong rừng vật lạ
Rất
dữ dằn lông lá phủ lên
Hầm
hầm cha xách cung tên
Chạy
vô rừng rậm thấy nguyên một nguời
Tu
khổ hạnh tóc dài râu rậm
Toan
dương cung muốn bắn trả thù
Có
người nhận biết thực hư
Can
ngăn chớ bắn vị sư hiền lành
oOo
Tính
lỗ mãng vội vàng hấp tấp
Nghe
nửa chừng nhắm mắt làm bừa
Lại
mang thành kiến không ưa
Trông
gà hoá quốc bao giờ mới thông
82. Gieo Lúa
Nguời thành
thị về quê làm ruộng
Đến từng nơi
suy tưởng kỹ càng
Nhìn đồng
lúa mởn mênh mang
Hỏi nông phu
đó cách làm tốt tươi
Rất thành
thật trả lời đơn giản
Phải cày bừa
bảo đảm xốp tơi
Chọn gieo
hạt giống mẩy muời
Bón phân tát
nuớc đúng thời đừng quên
Lòng hý hửng
nghe khuyên y vậy
Đến lúc gieo
nghĩ lại lo thêm
E chân buớc
xuống đất mềm
Sẽ làm lún
giẽ không nên phạm vào
Bèn nghĩ
cách ngồi cao trên chõng
Thuê bốn
nguời khiêng bổng ra đồng
Thế
là cứ việc ung dung
Khoan
thai gieo mạ chân không dính bùn
Thật
xuẩn ngốc anh khùng thành thị
Tám
bàn chân đạp đi ruộng màu
Lại
thêm chõng nặng lún sâu
Ỳ
à ỳ ạch nguời đâu điên rồ
oOo
Nguời
gieo mộng Bồ đề chăm chỉ
Chút
con con chú ý không vuơng
Về
sau suy chẳng tận tuờng
Lỗi
lầm hủy hoại đáng thuơng không nào?
83. Khỉ Bị Đánh
Xưa
chú khỉ trong vườn nhà lá
Bị
chủ nhân hành hạ không ngừng
Đớn
đau thân thể vô cùng
Thoát
xiềng chạy bổ lòng xung hận đời
Phóng
đến chỗ đông người qua lại
Thấy
một em chạy nhảy vô tư
Nhào
ngay túm chặt trả thù
Còn
tuyên bố việc rất ư đàng hoàng
oOo
Tất
cả pháp trong vòng biến diệt
Cứ
thuyên lưu định luật dĩ nhiên
Nguời
đời nhận thức sai quên
Tâm
tư vọng chấp như tên khỉ này
84. Nguyệt Thực
Xưa
nghe kể đãi đồn truyền thuyết
A
Tu La xem xét mặt trăng
Sáng
lòa chói lấy tay ngăn
Biến
thành nguyệt thực người tràn cả tin
Còn
loài chó và đêm nguyệt thực
Chẳng
liên quan thứ bậc gì đâu
Mỗi
lần nguyệt thực đêm sâu
Cho
là chó nuốt trăng vào miệng kia
Khi
vật chạy băng qua truớc mặt
Con
người đòi đánh đập đuổi đi
Tội
thân con thú biết gì
Thật
là oan uổng bị nghi cả đời
oOo
Chuyện tỉ dụ loài người biện hộ
Từng căn nguyên vui- khổ- đúng- sai
Chủ quan tưởng tượng khôi hài
Bao điều vô lý giữ hoài không buông
85. Ðau Mắt
Xưa
có một cô nương bệnh mắt
Đã
đớn đau lại rất hiểm nguy
Đêm
ngày rên xiết sầu bi
Từng
cơn hành hạ xuân thì héo hon
Một
cô khác đến trông sợ hãi
Nếu
một mai bệnh lại đến mình
Hiện
giờ mắt hãy còn tinh
Về
sau họa đến sao bình yên đây?
Để
ngừa truớc móc ngay đôi mắt
Vứt
quăng đi cho chắc tránh đau
Người
ngoài nghe rõ truớc sau
Thật
thà khuyên nhủ bao câu cạn lời
Nguời
quý nhất là đôi con mắt
Mai
sau này đau hoặc là không
Nếu
điên móc truớc hai tròng
Đời
tàn thống khổ ai hòng nhìn thân
oOo
Nguời
mắc nghẹn bỏ ăn sẽ chết
Phải
tường suy thấu triệt thật hư
Đừng
như cô gái khờ ngu
Tính
toan nông cạn rõ mù trong tâm
Dệt
thơ: Bóng Tà Dương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét