86. Vì Của Giết Con
Thuở
xưa có cha con cất buớc
Đi
đuờng xa thấy cướp hung hăng
Tai
con đeo cặp khuyên vàng
Nguời
cha sợ cướp lấy phăng phí hoài
Bèn
đè nghiến xé tai cho rách
Xé
không xong đành cắt đầu con
Cướp
kia rẽ lối đuờng mòn
Đầu
đem ráp lại sao còn như xưa
oOo
Vì
chuyện nhỏ bỏ qua việc lớn
Để
gây nên thương tổn nặng nề
Như
người cha nọ u mê
Bảo
toàn vặt vãnh giết đi con mình
,
87. Bọn Cướp Chia Của
Xưa
có bọn chuyên nghề ăn cuớp
Đã
làm ăn kiếm được bộn vàng
Chiếu
theo bản lĩnh bậc hàng
Ăn
đồng chia đủ rõ ràng minh phân
Trong
vật phẩm có phần sau cuối
Là
y trang dệt bởi tóc nguời
Nặng
nề thô kệch lôi thôi
Cho
thằng kém nhất trong ngôi băng đoàn
Tuy
bất mãn nhưng đành nuốt tức
Xách
mang đi bán phứt cho xong
Ai
dè cổ vật bảo tàng
Nguời
mua hớn hở trả ngàn vàng y
Thử
so sánh của tuy ít ỏi
Cuối
cùng thu gấp bội cả đoàn
Quả
là số đỏ thần ban
Đắc
thời đem đến hưởng toàn điều may
oOo
Dù
nghèo khó chớ hay lụt chí
Cứ
chăm làm bố thí ít oi
Mai
sau phước hạnh cao vời
Đến
bù xứng đáng lộc trời giúp cho
88. Khỉ Mất Đậu
Có
con khỉ cầm nguyên nắm hột
Bỗng
vô tình để một hạt rơi
Trên
tay đống đậu buông rời
Đi
lùng hạt lạc khắp nơi trong rừng
Tìm
chẳng thấy quay lưng trở lại
Chốn
cũ kia khi nãy bắt đầu
Than
ôi trống hoác còn đâu
Chim
muông tha mất ngồi sầu ngẩn ngơ
oOo
Tu
Phật pháp lỡ hư một giới
Lại
buông tuồng cả mối thiện căn
Bao
nhiêu công đức pháp lành
Tiêu
tan bay hết thân thành số không
89. Chuột Vàng Và Rắn Độc
Có người nọ
đi trên đường lộ
Bắt được
ngay một chú chuột vàng
Lòng vui bước
tiếp lên đàng
Có sông
trước mặt chắn ngang không đò
Muốn cởi áo
bơi cho đỡ bận
Bỗng chuột
vàng hoá rắn độc ghê
Thôi
thà nó cắn chết đi
Còn
hơn vứt lại bỏ bê sao đành
Ẵm
vào bụng qua ghềnh bờ nuớc
Rắn
trở thành chú chuột vàng xưa
Nguời
qua kẻ lại trầm trồ
Cũng
toan bắt chước mong chờ vận may
Đi
lùng sục bắt ngay rắn độc
Ôm
vào người hộc tốc qua sông
Than
ôi rắn mổ tứ tung
Chết
ngay tức khắc tiêu vong hình hài
oOo
Nguời
chơn thật nạn tai thắng vuợt
Bởi
nhân từ trời đất hộ thân
Theo
đòi lòng dạ gian tham
Cao
xanh trừng phạt vô vàn thảm thương
90. Lượm Được Tiền
Xưa
có một nguời nghèo lầm lũi
Trên
đường đi thấy túi tiền vàng
Lòng
mừng tràn ngập chứa chan
Ngồi
lỳ bên vệ hân hoan đếm tiền
Đếm
chưa hết chủ liền quay lại
Của
nguời đòi nay phải trả thôi
Tiếc
cho cơ hội mất toi
Nếu
mình đi sớm của rơi ắt còn
oOo
Gặp
Tam bảo phải khôn tu gấp
Cứ
chần chừ giải thoát được sao?
Ngày
qua tháng lại âm hao
Vô
thường thoạt đến lúc nào ai hay
Dệt
thơ Bóng Tà Dương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét