31. Mua Lừa
Chuyện
xưa có tín đồ đạo nọ
Muốn
cử hành thết cỗ nhiều mâm
Bao
nhiêu chén sứ rất cần
Để
cho đại hội muời phân vẹn muời
Giáo
chủ phán các nguời lên chợ
Mời
cho ngay một thợ chuyên nghề
Rõ
ràng tiện lợi bao bề
Ít
công kết quả thu về nhiều luôn
Tuân
lời dậy, trên đuờng trố mắt
Thấy
con lừa chở rất nhiều hàng
Truợt
chân té ngã lăn càng
Bao
nhiêu chén sứ vỡ tan hết rồi
Thợ
tiếc của bệt ngồi khóc lóc
Bao
nhọc nhằn công cốc vèo bay
Thấy
rồi bọn họ mừng thay
Cùng
nhau bàn tính vận may mở màn
“Anh
thợ sứ cả năm vất vả
Chú
lừa này một ngã là tiêu”
Quả
tình con vật giỏi nhiều
Nào
ta mua nó bao nhiêu cũng đành
Gặp
Giáo chủ lanh chanh báo cáo
Kể
sự tình liến láu đầu đuôi
Lắc
đầu dại vậy bọn nguơi
Thế
nhân biết đuợc họ cười mặt ta
Trong
khoảnh khắc lừa đà làm vỡ
Bao
công lao anh thợ chuyên chăm
Dẫu
rằng cho đến trăm năm
Lừa
luôn là vật đố làm sao hơn
oOo
Có
nhiều kẻ thọ ơn nguời giúp
Muốn
đáp đền công đức một khi
Trong
đầu đần độn kém suy
Trả
ân thành oán ngu si suốt đời
32. Trộm Vàng
Hai thuơng nghiệp
ở chung một mái
Người buôn
vàng, kẻ vải song song
Khách mua lũ
lượt rất đông
Thử vàng
trong lửa hầu mong nguyên tuyền
Anh hàng vải
láu liên lấy trộm
Thỏi vàng ròng
dấu trộn trong bông
Vàng đang
nóng rực đỏ hồng
Bất ngờ bắt
lửa cháy bùng vải kia
Gây hoả hoạn
kẻ chê nguời mắng
Tham thì
thâm thật đáng đời ngu
Bao nhiêu
bông vải cháy hư
Khắp nơi thị
tứ đeo mo vào mình
oOo
Như kẻ ngoại
trộm kinh sách Phật
Chiếm của
riêng nhưng rất mơ hồ
Chẳng sao
hiểu tận nguyên do
Cuối cùng
bại lộ làm trò cuời thôi.
33. Chặt Cây Tìm Trái
Vuờn
thuợng uyển có cây quý tốt
Tán
xum xuê, quả ngọt tuyệt vời
Tìm
trong khắp cả nuơng đồi
Vô
song độc nhất không nơi nào tày
Có
lãnh sự nuớc ngoài giao hảo
Muốn
khoe mình mời đáo thăm đây
Khách
xin một trái thử này
Vua
sai hầu cận chặt cây hái bừa
Trái
chẳng có bởi chưa đúng vụ
Lệnh
vua ra thôi cứ trồng hoàn
Bao
nhiêu công tuới đâu toàn
Cây
khô chết đứng héo tàn chết luôn
oOo
Suy
công đức Phật Tôn chỉ dậy
Như
mộc linh trái đủ vị ngon
Giữ
gìn chăm sóc chờ trông
Chặt
cây tìm trái đừng hòng có chi!
34. Thâu Ngắn Đuờng Đi
Xưa
có giếng cách thành trăm dặm
Mạch
nuớc kia ngon thắm lạ lùng
Vua
truyền dân đó kín đong
Ngày
ngày chở nuớc gánh vòng vào kinh
Dân
mệt mỏi thi hành theo lệnh
Nhưng
dần dần trốn đến phuơng xa
Truởng
thôn hội họp trẻ già
Vò
đầu vấn kế tìm ra cách nào?
Một
phuơng pháp đuờng thâu ngắn lại
Cho
nhân công đỡ phải thê luơng
Dâng
vua phương án mở đuờng
Cho
đoàn lục lộ khẩn truơng làm liền
Vua
phê duyệt y nguyên thỉnh khán
Ít
ngày sau đuờng thẳng thênh thang
Dân
vui đi lại rộn ràng
Khen
vua hết dạ lo toan việc này
oOo
Tu
chánh pháp lâu ngày đằng đẵng
Dễ
nản lòng sao nhãng thối ra
Nhất
thừa phân trải thành ba
Nhưng
suy xét lại chỉ là một thôi
35. Thấy Bóng Trong Gương
Xưa
có kẻ nợ nhiều bỏ trốn
Qua
cánh đồng chợt bỗng thấy ruơng
Chứa
trong vàng ngọc lạ thuờng
Mà
sao trên nắp tấm guơng đậy vào!
Vui
mừng quá vội ào tay nhặt
Bỗng
hiện lên khuôn mặt trừng trừng
Buông
tay hãi sợ vô cùng
Tuởng
là của rớt xin đừng trách tôi
Thật
chán ngắt cho nguời trí thiểu
Thấy
bóng mình phản chiếu ngỡ ai
Vội
vàng cao chạy xa bay
Thần
hồn dọa nạt biết ngày nào khôn
oOo
Nguời
phiền não khổ buồn ràng buộc
Do
ma vuơng áp bức xiết tròng
Thời
may gặp đuợc pháp thông
Tâm
thần bất định bỏ không chạy quàng
Dệt thơ: Bongtaduong
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét