41. Hai Con Quỷ Tranh Vật
Xưa
hai qủy lang thang trên đất
Vớ
đuợc ngay ba vật trên đồng
Cái
ruơng, cây gậy thần thông
Thêm
đôi guốc phép, tranh công ồn ào
Có
nguời đến hỏi sao cớ sự
Quỷ
giãi bày: ruơng mở đầy đồ
Gậy
cầm kẻ địch chạy xô
Còn
đôi guốc xỏ bay mờ lên mây
Nguời
mưu trí: ta đây xét xử
Hai
nhà nguơi chiụ khó tránh xa
Khắc
sau trở lại bên ta
Ăn
đồng chia đủ không ca thán gì
Quỷ
đồng ý lánh đi nơi khác
Nguời
vội vàng gậy xách, ôm ruơng
Xỏ
đôi guốc phép phi thuờng
Tầng
mây bay bổng cuời phuờng quỷ ngu.
oOo
Sự bố thí ví như ruơng vậy
Thiền
định là cây gậy trừ ma
Guốc
kia thoát khỏi ta bà
Phải
dùng trí huệ mới qua khổ sầu.
42. Che Da Lạc Đà
Xưa thuơng
lái có hai đệ tử
Dắt lạc đà
bỏ xứ đi chung
Lụa là vải
quý vô chừng
Bao nhiêu
chất hết lên lưng lạc đà
Đi nửa đỗi
thú già lăn chết
Bèn lột da
để hết giữa đàng
Dặn hai đệ tử
kỹ càng
Phơi da mà
uớt sẽ làm mục hư
Lái đi truớc
tìm cư trú sớm
Bỗng rào rào
trời chớm mưa sa
Nghe lời chủ
dặn đêm qua
Vội đem gấm
vóc gói da lạc đà
Và kết quả
ai mà chẳng biết
Gấm lụa là
hư hết còn đâu
Bỏ trăm giữ
một mang sầu
Nghĩ suy
vụng dại ôi đầu ngu si
oOo
Phải thức
nghiệm hộ trì luật giới
Đến thí tài
ta mới làm sau
Xây chùa
dựng tháp công lao
Mà hư đạo
pháp cao sâu củng thừa
43. Mài Đá
Xưa
có kẻ ngày ngày mài đá
Rất
chuyên chăm công sá chẳng cần
Thu
qua đông lại bao lần
Mài
mà không biết căn phần điều nghiên
Tảng
đá lớn thành viên đá nhỏ
Chỉ
vậy thôi nào có ra gì
Bao
nhiêu sức lực đổ đi
Làm
không mục đích kiên trì quẳng thôi
oOo
Nguời
tu đạo thì tôi cũng đạo
Cũng
ngày ngày khoác áo đội khăn
Tụng
kinh gõ mõ bao năm
Líu
lo ra rả nào mang ích gì
44. Ăn Bánh
Xưa
có kẻ đi đuờng đói lắm
Đến
quán hàng mua tấm bánh xơi
Ăn
luôn sáu, bụng còn vơi
Mua
thêm cái nữa cho rồi đủ cho
Ăn
đuợc nửa đã no cành bụng
Tự
nghĩ rằng ta đúng dốt dai
Mua
chi sáu cái phí hoài
Chỉ
mua cái bảy đỡ ngay tốn tiền
oOo
Tu
phải buớc liên miên từng nấc
Mới
quán thông mỗi bậc tựu thành
Vội
vàng nhảy vuợt cho nhanh
Sao
leo tới đỉnh công hành bỏ đi
45. Giữ cửa
Xưa
có chủ đi xa dặn tớ
Mi
ở đây phải nhớ vô cùng
Cửa
nhà cẩn thận coi chừng
Dây
lừa chắc chắn nó đừng chạy rông
Tớ vâng dạ
thề không sao nhãng
Chủ đi rồi,
có đám đờn ca
Giọng hò
tiếng hát vẳng xa
Đôi tai rậm
rực bỏ qua sao đừng
Nó gỡ cửa
chất lưng lừa nhỏ
Dắt dây
thừng đến chỗ đang vui
Trộm rình
vào khoắng tả tơi
Bao nhiêu
tiền của vèo trôi đàng nào
Chủ về đến
hỏi sao cớ sự
Nó thật thà
thưa đủ ngọn ngành
Con lừa sợi cột rành rành
Và đây cánh
cửa còn banh ra kìa…
Chủ mắng
chửi tên kia ngu thế
Cánh cửa là
bảo vệ bên trong
Chứ đâu giữ
tấm gỗ không
Cửa tuy còn
đó nên nông nỗi gì
oOo
Đức Phật dậy
kiên trì thâu nhiếp
Giữ lục căn
liên tiếp chẳng rời
Phàm nhân
tham ái lả lơi
Vô minh giữ
chặt biết đời nào buông
Det tho: Bongtaduong
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét