36. Lầm Móc Con Mắt
Xưa
có bậc tu hành núi thẳm
Đạt
tinh thông rất lắm thuật hay
Biển
khơi lòng đất chôn đầy
Kim
cuơng vàng bạc mắt đây tỏ tuờng
Tai
vua thấu rất mừng phán bảo
Hãy
tìm mời rốt ráo về dinh
Nuớc
nhà nhờ đó hồi sinh
Phú
cuờng đạt thịnh dân tình ấm no
Quan
nhất phẩm vội hô xin việc
Cùng
tùy tùng mải miết lên đuờng
Quả
nhiên may mắn khôn luờng
Gặp
nguời thông thái trên suờn sơn khê
Không
mời thỉnh lại đè móc mắt
Về
dâng vua hoàn tất lệnh truyền
Đây
là cặp mắt y nguyên
Nguời
mù không thể lạc miền nơi nao
Vua
bất mãn nổ áo thịnh nộ
Ta
muốn tìm nguời có mắt thần
Nhìn
sâu báu vật truy tầm
Nay
đà bị móc khỏi thân còn gì
oOo
Xưng
đệ từ Phật bi mà quáng
Ruớc
cao tăng những tuởng hay ho
Nhố
nhăng cản trở chân tu
Pháp
thành vô dụng lại hư hỏng mình
37. Giết Trâu
Xưa có kẻ nuôi trăm trâu đủ (*)
Thả
ra đồng gặm cỏ đầy đàn
Xó
rừng cọp dữ lao sang
Hung
hăng phóng vút vồ tràn một con
Nguời
đó nghĩ nay còn chín chín
Không
đủ trăm thật tính sao đây
Bèn
lùa xuống vực cả bày
Đàn
trâu chết hết đứng ngây ra nhìn
oOo
“Giới
cụ túc” hai trăm năm chục
Lỡ
phạm vào duy một điều thôi
Đã
không xám hối cho rồi
Còn
vuơng cả loạt thật ôi ngu đần
------------
(*) Nguyên văn: 250 trâu
38. Bảo Nước Đừng Chảy
Xưa
có kẻ đi đuờng khát nuớc
Thấy
một hang phía truớc đèo cao
Có
làn suối chảy lao xao
Kế
bên thùng ắp nuớc trào đầy um
Sung
suớng quá vội khum xuống uống
No
nê rồi chỉ xuống thùng kia
Nuớc
ơi đừng chảy nữa kìa
Ta
đâu khát nữa ngưng đi cho rồi
Nuớc
cứ chảy không lời đáp trả
Nó
tức mình chửi rủa om sòm
Nguời
qua lại thấy mắng dồn
Không
đi cho khuất lại còn ngu khoe
oOo
Nguời
say đắm biển mê bến đục
Uống
nuớc trần ngũ dục tanh hôi
Không mau thoát khỏi cho rồi
Dùng dằng xua đuổi ma đời nào đi
39. Sơn Tường
Xưa có kẻ
vào chơi nhà bạn
Thấy bức
tuờng bóng nhẵn từng khung
Hỏi ra sự
thể kiệt cùng
Chỉ là cám
trộn với bùn trét lên
Bụng tự nghĩ
lúa bền hơn cám
Nếu thay vào
chắc hẳn đẹp hơn
Trộn bùn vào
lúa đem sơn
Vách kia
loang lổ xấu hơn ban đầu
oOo
Có một số
chưa sâu Phật pháp
Cứ tự hào
thông khắp mọi nơi
Còn đòi cải
cách thay dời
Khổ công vô
ích chỉ nguời trách chê
40. Người Sói Đầu Tìm Thuốc
Xưa
anh hói đầu lơ thơ tóc
Đến
đêm đông gió thốc lạnh lùng
Ngày
hè nóng rát vô cùng
Muỗi
mòng bu lại cắn sưng cả đầu
Phải
tìm kiếm cách nào cho ổn
Nghe
đồn rằng ở xóm kề bên
Có
thầy danh bất hư truyền
Luơng
y bốc thuốc sánh tiên trên trời
Anh
tìm đến bồi hồi thưa hỏi
Kể
sự tình chứng hói buồn đau
Ông
thầy khăn lột chỉ đầu
Ta
đây rụng tóc chữa lâu chưa lành
oOo
Đây
tứ khổ hoành hành não nuột
Cõi
nhân sinh quy luật vuơng mang
Hoài
công chạy chữa gian nan
Số
phần đã định đừng than thở nhiều
Dệt thơ:
Bongtaduong
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét