Trang

30 tháng 11, 2016

BA CHUYỆN DỤ NGÔN




(Độc vận)
(Cảm tác theo Tin mừng Lc 15, 1-32)

Lắm kẻ tội tình;
Nhiều người thu thuế.
Qua lại nghe bàn;
Tới lui hỏi lẽ.

Bọn kinh sư đả kích, chê bai Ngài bao tiếng xầm xì;
Bè biệt phái dèm pha , phê phán Chúa  những lời hạch hoẹ.
Loại này tiếp đón vô chừng;
Thứ ấy giao du bất kể.

Chúa nói:
Hỡi các nguời động não lên nào;
Này chư vị căng tai ra nhé.
Đang sở hữu hàng trăm chiên khoẻ, cứ điềm nhiên thường chăm sóc ung dung;
Bỗng lạc xa chỉ một con non, bèn hốt hoảng lo truy tìm cặn kẽ.

Lội suối mặc gai cào!
Băng rừng quên đá xẻ!
Tìm ra rồi mừng rỡ ấp ôm;
Thấy được đó cười reo ẵm bế;

Trở về nhà mở tiệc lớn hân hoan;
Quay lại trại ăn mừng to vui vẻ.
Như trần gian hằng lo lắng, mong sao tìm kiếm vật non khờ;
Tựa nước Chúa cứ ưu tư, cố gắng chiếu soi người rạc bệ.

Chuyện nữa:
Có đàn bà chắt bóp, đã góp gom mươi cắc chẵn tròn;
Người phụ nữ để dành, mà rơi lạc một xu đơn lẻ.
Đốt cây đèn soi khắp chỗ ngách ngong;
Cầm cán chổi quét từng khe xó kẽ.

Kiếm được đây thích thú tận cùng;
Tìm ra đó mừng vui vô kể.
Đến bạn bè tâm sự nguồn cơn;
Sang hàng xóm giãi bày sự thể.
Kìa tiền nong xưa trở lại, dưới trần gian còn thích huống hồ;
Đó tội lỗi cũ quay về, trên Thiên quốc cũng mừng khôn xuể.

Lại thêm:
Căn nhà kia có một chủ già nua;
Trang trại nọ được hai con trai trẻ
Đứa anh đầu lo lắng siêng năng;
Người em thứ thản nhiên mặc kệ.

Bắt phân phát gia tài;
Đòi nhận phần thừa kế.
Bụng tốt lành cha hữu ý nuông chiều;
Tính lêu lổng nó vô tâm hả hể.

Đến phương xa không chí thú chuyên cần;
Vào xứ lạ chỉ hoang đàng tồi tệ.
Chuyên môn phá tán, kiếm bày du thủ kết bạn bè;
Mải miết chơi bời, tìm đám côn đồ làm huynh đệ.

Lúc đầy bao khí phách hào hùng;
Khi ắp túi oai phong  đường bệ .
Nay rượu chè tuý luý ngả nghiêng;
Mai yến tiệc rộn ràng bày vẽ.

Bạc tiền chắc chắn buông cành;
Ngân lượng đương nhiên tróc rễ.
Không còn một cắc, nghĩa ông tôi đã mất xôn xao;
Chẳng có vài xu, tình đệ tử nay buông vắng vẻ.

Đi ở đợ, thân tàn ma dại khổ vô cùng;
Đến ăn nhờ, xác héo mình khô buồn quá thể.
Chăn nuôi súc vật, thấy cơm văng  ao ước thèm thuồng;
Dắt díu đàn heo, nhìn cám vãi mơ màng ngấp nghé.

Kẻ lại xem thường;
Người qua khinh rẻ.
Nay mới nghĩ, nơi nhà xưa đầy tớ no nê;
Giờ biết suy, chốn trại cũ gia nhân sướng khoẻ.

Phải quay về, mong tha nỗi bất trung;
Nên trở lại, muốn xoá điều vô lễ.
Nguyện xin làm, như bày nô lệ khiêm cung;
Cầu ước được, giống hạng tôi đòi nhỏ bé.
Xưa u mê tai bịt, cứ tảng lờ quên tiếng nỉ non;
Nay tỉnh ngộ mắt bừng , rồi thấm thía nhớ lời cặn kẽ.

Nơi quê nhà:
Thân phụ sầu nhung nhớ lúc chiều buông;
Người cha xót đau lòng khi bóng xế.
Vò võ ngóng thằng con;
Mỏi mòn chờ đứa trẻ.

Thấy tả tơi bóng dáng, nó thảm thê bước quỵ ngập ngừng;
Nhìn tiều tuỵ hình dung, cha mừng rỡ chạy ôm mau lẹ.
Thúc gia nhân lấy quần áo trọng sang;
Sai đầy tớ mang nhẫn giầy đẹp đẽ.
Truyền làm nhanh bữa yến tiệc linh đình;
Lệnh ngả gấp con bò tơ mạnh mẽ.
Cậu mất đi giờ hiện diện đây này;
Con đã chết nay hồi sinh rồi nhé!

Anh con cả:
Ngoài đồng nương làm lụng âm thầm;
Trong trang trại tiệc tùng vui vẻ.
Hơi uất nghẹn, thấy thằng em giận dỗi khinh thưòng;
Máu ghen tuông, gặp thân phụ oán hờn bắt bẻ .

-Con cần cù sao cha nỡ bỏ rơi?
Nó phung phá mà ngài còn ẵm bế.
-Này anh hai hãy cứ vui nào;
Thôi cậu cả đừng nên làm thế.

Gia tài này tất cả, phân chia minh bạch rõ ràng;
Sản nghiệp đó hoàn toàn, quy định công bằng rành rẽ.
Bởi em đang hối hận chớ coi thường;
Vì nó đã ăn năn đừng xem nhẹ …

Tóm lại:
Ba dụ ngôn giáo huấn rành rành;
Đôi câu chữ trình bày cặn kẽ.
Ngẫm nghĩ: Cõi đất là đây!
Suy ra: Quê Trời cũng thế !
Chúa thương xót ngút ngàn;
Ngài bao dung ngập bể!


Bóng Tà Dương

Không có nhận xét nào: