Vắt tay lên trán hỏi
mình:
Ba trăm ngày lẻ vô
tình đi qua!
Chen vào hội chợ phù
hoa,
Mua về ảo ảnh làm quà
cho ai?
Một năm đã mờ phai dĩ vãng,
Có còn chi ngày tháng vèo trôi.
Mở ra đi tính lại sổ đời,
Bao dấu vết nổi chìm hồn ngơ ngác.
Quá hậu thủy tri tiền sự thác;
Lão lai phương giác thiếu thì phi (*)
Vết thời gian đọng lại cái chi chi?
Làm kết quả khắc ghi ngày quá khứ!
Kìa hoa đã từ cây bừng nở,
Rồi an nhiên thành trái bọc nhân.
Chất ngọt ngào hay đắng đót vị trần,
Đều để lại gởi căn phần ngày mới.
Và khi ấy ánh bình minh lại gọi,
Một lộ trình bất chợt hiện thênh thang.
Sổ đời lại viết thêm
trang!…
Bùi Nghiệp
(*) Lỗi rồi mới hay
trước kia lầm; khi già mới rõ lúc trẻ sai (Kinh Phật)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét