Ai đã tạo cực quang
Viền trời Bắc Âu băng
giá?
Cho huy hoàng chói rọi ngợp hồn anh
Vạn sắc màu tô không ảnh lung linh
Thơ xối xả tuôn theo đêm huyền ảo
Đó là mộng tàn đông điềm ứng báo
Anh mơ màng há miệng ngớp trăng sao
Một chân dung vô thức chợt a vào
Làm xao động chút linh hồn mỏng mảnh
Miền nhiệt đới dưng không hồn lại lạnh
Anh co ro gần xích đạo cận kề
Dưới trăng treo ẩn hiện áng mây che
Mà run rẩy, mà bàng hoàng tiều tụy
Anh chẳng dám ôm hình dung kiều mị
Cũng chẳng cần thủ thỉ chữ yêu đương
Bởi đã đi đến cuối nẻo chặng đường
Đâu hoài vọng chút vẩn vơ ban phát
Vâng đã đủ hai lời môi cố bật!
Lại trở về làm ốc biển đại dương
Làm san hô hóa kiếp cõi vô thường
Ôm kín sống đợi tàn thân lặng lẽ
Kìa Bắc cực vầng dương soi đêm lẻ
Canh khuya còn rạng rỡ sáng tinh cầu
Mong nắng vàng đem đến hạt nhiệm màu
Le lói rọi vào tim người rét mướt…
Bùi Nghiệp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét