Dung nhan trần thế như hoa nở,
Một thoáng bóng câu qua cửa sổ.
Là gió lang thang thổi mãi đâu,
Tựa mây lãng đãng trôi bồng đó.
Như đèn trước bão hắt hiu tàn,
Giống bọt trên sông tan tác vỡ.
Xin nhớ phù vân kiếp mất còn,
Luyến lưu chi để thêm mang nợ.
Bùi Nghiệp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét