Trang

27 tháng 1, 2013

KỶ NIỆM ẤY RẤT BÌNH THƯỜNG



 Những chân sáo tung tăng vào chủng viện,
Tuổi hơn mười như quyển vở trắng thơm,
Mà ngôi trường bàn ghế sực mùi sơn,
Đầu niên học, Cha đặt tên KHAI PHÁ.
Vâng! Thuở ấy chúng mình còn xa lạ,
Bốn phương trời tập họp chửa thân quen,
Cùng về đây nghe tiếng gọi tâm linh,
Từ xa thẳm kêu vời ơn thiên triệu.
Cùng khôn lớn trong nguồn ơn kỳ diệu,
Cùng ăn no lời chân lý ngọt ngào
Cùng uống say dòng ân lộc trời cao,
Cùng mài miệt lời ân sư năm tháng.
Đường đến đích đâu thênh thang tắp thẳng,
Mà gập ghềnh lắm ngã rẽ chia xa.
Nên năm năm đứng trước mỗi ngã ba,
Có bằng hữu chia tay về hướng khác.
Lại thuở ấy! Loạn hai miền Nam Bắc,
Chiến tranh về khói lửa ngập tràn lan,
Có bạn ta vùi xác dưới đạn bom,
Dăm bằng hữu tay chân không lành lặn.
Tiếp đến buổi giao thời nhiều ly loạn,
Mái trường xưa tan tác chẳng còn ai.
Thầy tha phương, lao lý ngậm ngùi thay!
Trò ly tán, trăm ngả đương phân cách.
Dăm chúng bạn, vượt trùng khơi đất khách,
Mươi chúng mình , về nối nghiệp nông gia.
Xa lạc nhau trong trần thế can qua,
Ta tan tác như gà con lạc mẹ.
   Không phải thế! Không! Không phải thế,
Hãy vững lòng răng cắn chặt đi lên.
Mỗi bản thân mang vững một niềm tin,
Phải có ngày anh em ta hạnh ngộ.
 Kìa đã đến! Ngày rực vàng ruộng lúa,
Thợ gặt đâu mau tận hiến xuống đồng.
Ô! Bạn ta chân hăng hái tiên phong,
Tay khí cụ thâu gom muôn hạt qúy.
Và luôn thế nơi chân trời góc bể,
Cứ lượt lần trúng tuyển thợ chuyên chăm.
Những niềm vui cộng mãi với thời gian,
Là hội ngộ, là hàn huyên không dứt.
Lại còn có những lứa đôi hạnh phúc,
Bậc gia đình nhiều sóng gió lênh đênh
Vững con thuyền hôn phối quyết đi lên,
Bề gia thất tăng thêm nhiều nho trái.
Lại còn có những gian truân khổ ải,
Của bạn mình lận đận trái tim đau,
Hãy nguyện cầu và an ủi cho nhau,
Hầu chia sớt bao nguồn cơn oan trái,
Còn nhiều lắm những cuồng phong lốc xoáy,
Cuốn bạn mình vào cùng tận thương đau.
Những tự ti kẻ hèn kém sang giầu,
Rồi cúi mặt cam thân làm ốc bể.
Chuyện như thế! Đời thường nhiều  vô kể,
Nửa đời người chợt nhớ kỷ niệm xưa,
Kể ra đây không thiếu cũng chẳng thừa,
Như một đoá hoa hồng không gai sắc.

                                             KP. Bùi Nghiệp.
                                       Bình Châu – Kinh 8

Không có nhận xét nào: