Mừng đi nhé!
Em tai qua nạn khỏi,
Nàng thơ nay
lại chấp cánh bay về.
Giường bệnh
viện quên thôi đừng chờ đợi,
Chiếc cửa lồng
đã mở tiễn em đi.
Hãy chỗi dậy
tô vành môi son đỏ!
Cùng nhân
gian đi tiếp đoạn đường trần.
Kìa nắng lại
bừng lên sau giông tố,
Rọi chan hòa
ấm áp cả không gian.
Mây lãng
đãng trắng ngần như hò hẹn,
Gió thầm thì
rủ rỉ chuyện hôm mai.
Đông lặng lẽ
nhường xuân vui sớm đến,
Em lược
gương trang điểm chút dung hài.
Anh tiếp tục
trồng thơ gieo hạt chữ,
Lại đợi chờ mai
nở đóa hoa xanh.
Đưa tay hái chùm
thơ màu biêng biếc,
Tặng em tôi
chút xíu ý chân thành.
Thôi ta cứ thênh
thang đời còn lại,
Quẳng u sầu
vào xó xỉnh tâm tư.
Bước chân
sáo như thuở còn thơ dại,
Và tung tăng
bay lượn với tình thơ…
Bùi Nghiệp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét