(KP Giuse PHẠM PHÚC LỘC
THÀNH,
ly trần 29 rạng 30-09-2006)
Anh Lộc Thành!
Phạm Phúc Lộc Thành!!
Xác là thể phách,
Hồn là tinh anh.
Kiếp phù thế, bóng
câu vèo song cửa.
Cõi trần ai, sợi
chỉ phất phơ mành.
Năm mươi sáu tuổi,
đủ rồi hình thương khẩu.
Quá nửa hồng trần,
dư nỗi bóng dâu xanh.
Khi xưa:
Làng Thành Đức, kỷ
canh dần chào nhân lọai.
Đất Ninh Bình, mùa
kiết hạ nhập nhân sinh.
Xa xứ Bắc tha
phương tìm lẽ sống,
Ngụ trời Nam,
cư trú đất An Giang.
Từ thơ trẻ hòai
mong đường nhân đức.
Đến tráng niên
hăng hái bước đăng hành.
Ngày lại ngày tu
tâm dưỡng tính,
Đêm từng đêm nấu
sử sôi kinh.
Nuôi chí lớn thành người soi đuốc sáng,
Ước lòng son nên
kẻ ướp men lành.
Tranh dâu bể, lao
đao hình chinh chiến,
Bức phù đồ,
nghiêng ngả họa đao binh.
Ngờ đâu:
Ngôi trường cũ đìu
hiu tan tác.
Bạn bè xưa xa thác
lạc ghềnh.
Trang sách khép,
còn chong đèn lưu luyến.
Bút nghiên
sầu, nhủ dây mấy môn sinh.
Lập gia thất cho
an lòng phụ mẫu.
Sánh vợ chồng hầu
vui phận cửi canh.
Từ Thốt nốt - miền
đồng xanh thôn dã,
Đến Sài Gòn - khu
đô hội thị thành.
Nhìn qúa khứ, ba
chìm bảy nổi - thương hồ sấp ngửa
Gẫm tương lai, hai
gái một trai - danh tọai công thành.
Chi bạn hữu trùng
phùng: mặt mừng tay bắt,
Giao kim bằng hội
ngộ: chén chú chén anh.
Tưởng đâu đấy qua
hồi bĩ cực.
Ngỡ rằng đây đến
lúc danh thành.
Ghen con tạo trêu
ngươi nhà phúc ấm.
Hờn hóa nhi sanh
nạnh kẻ may lành.
Than ôi:
Một đêm giông bão!
Dăm bước độc hành.
Cơn ách nạn trút
thịt xương tan nát.
Họa tai ương tàn
hơi thở mỏng manh.
Đường nhân thế một
cơn Hồ điệp,
Nẻo phù hoa nửa
giấc Trang sinh.
Thương vợ đảm xa
chồng – đầu chửa bạc.
Cảm con khờ mất bố
- tóc còn xanh.
Tình bằng hữu –
đầy ly cay u uẩn,
Nghĩa bạn bè – vơi
chén ngọt buồn tênh.
Ngọn nến cháy, xác
thân ơi an nghỉ,
Nén hương trầm,
linh hồn nhé tràng sinh.
Hẹn ngày chung
cuộc!
Hội ngộ Thiên
đình.
Bùi Nghiệp
(Đầu tháng mân
côi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét