(KP Josept Nguyễn Văn Khóat,
ly trần 17-12-2005, tại Hố Nai, TP Biên Hòa)
Anh Khoát!
Anh Nguyễn Văn Khoát!!!
Hồn hóa tinh anh,
Xác còn thể phách.
Quá nửa kiếp nhân
sinh, gẫm chữ vật hèn!
Năm mươi năm thiên
mệnh, suy câu xác đất.
Quê xưa Thanh
Hóa lận đận ly hương,
Đất mới An Giang
lao đao thổ trạch.
Nhớ xưa:
Chốn nhà tràng nấu
sử xôi kinh!
Nơi chủng viện
trui rèn bút sắt.
Ước KHAI SÔNG nuôi chí dâng
đời, nên phu lưới phu chài.
Mong PHÁ NÚI tận tâm tận lực, thành thợ xây thợ gặt.
Tâm tư gởi đặt
chốn này,
Thiên ý triệu vời
hướng khác.
Than ôi:
Thời thời thế, xếp
áo thư sinh,
Thế thế thời xông
pha binh giáp.
Chửa xong cuộc lấp
biển dời sông,
Còn tang bồng nằm
gai nếm mật.
Cờ đang dở cuộc
đổi thay,
Bạc chửa thâu canh
đã nát.
Thì thôi:
Uốn đao thương,
rèn công cụ cày bừa,
Cởi giáp trụ, xây
móng nền gia thất.
Đêm đêm , ngậm
trái đắng nuốt bồ hòn.
Ngày ngày, đổ mồ hôi sôi nước mắt.
Dẫu lưng bán cho trời,
Dù mặt trao cho đất.
Chung thủy vợ hiền chữ sớt chữ chia,
Ôm ấp bảy con miếng ngon miếng nhạt.
Rời cánh đồng xanh chân lấm tay bùn,
Đến miền thị tứ xang bang xất bất.
Mênh con người lật đật long đong,
Cam kiếp khổ tất ba tất bật.
Thế nên:
Đã lắm lúc: vò tóc bù đầu, sốt tiết đảo điên,
Cũng nhiều khi: vất tay lên trán, bực thân phẫn uất.
Đã lắm chập: ngang ngang cành bứa ngạo đời,
Lại nhiều hôm: giả tỉnh giả say hệch hạc.
Vậy mà:
Gặp bạn bè như gió gặp mây.
thấy bằng hữu tựa rồng hội nước.
Chén chú chén anh,
Ly thù ly tạc.
Ôn chuyện xưa pháo nổ vang nhà,
Nhớ tình cũ phách mâm sênh bát.
Ngờ đâu:
Chứng ung thư từ giã vội vàng,
Cơn bạo bệnh biệt ly gấp gáp.
Nắm tay bằng hữu, anh thanh thản bình yên.
Chia biệt vợ con,
anh an lòng nhắm mắt.
Thắp nén hương
lòng!
Bồi hồi nghẹn nấc.
Hẹn buổi tao
phùng!
Vẫy chào anh
Khoát!!!...
Bùi Nghiệp
(Chúa nhật thứ 5, vọng Giáng Sinh 2005)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét