Giu-se Phạm Tâm
Ngày lễ mãn tang,
Thắp nến vọng nhan!
Đốt trầm linh ảnh!
Núi Hỗ mây che, ba
năm bặt bằn giá lạnh,
Cành Thung gió
thổi, ngàn ngày côi cút đơn băng.
Xưa gia đình xum
họp ước trăm năm,
Nay chồng vợ biệt
ly đau từng phút.
Vợ chưa trả nghĩa ái
phu: hai câu ruột đứt .
Con chưa đền ơn từ
phụ: chín chữ lòng tan.
Chưa nguôi ngoai hai chữ đá vàng,
Còn khắc khoải một câu son sắt .
Năm canh quay quắt!
Sáu khắc mơ màng.
Người thong dong đến
cõi vĩnh hằng,
Kẻ lận đận còn
miền dương cốc.
Lệ quê thói trăm
ngày tốt khốc,
Tục đất lề ngàn
buổi đại tường.(*)
Nhìn qua khe cánh
cửa âm dương,
Vọng đến bóng bạch
câu quá khích.
Thể phách mờ mờ
nơi tịch mịch?
Anh linh ảo ảo
chốn thinh không!
Mở khăn tang chế,
đầu rối tựa bòng bong .
Khoác áo phục
trang, dạ cào như muối xát.
Lòng đã tưởng đào sâu nén chặt,
Tim đâu ngờ phấp phỏng trào dâng.
Chữ nhớ nhung đã gởi
lại đầu xuân,
Câu dấu ái lại ùa
về cuối hạ.
Chẳng dám trách số
phần nghiệt ngã,
Đâu hờn ghen định
mệnh oái oăm.
Hằng cậy trông:
khẩn nguyện Chúa toàn năng,
Luôn tín thác: phó trao Cha chí ái.
Sinh ký tử quy, lẽ tuần hoàn mãi mãi,
Nay còn mai mất, luật trời đất rành rành.
Thân xác mong manh,
Linh hồn vĩnh cửu.
Bừng ánh nến, thắp lửa lòng tín hữu,
Vang lời kinh, dâng ý nguyện giáo dân.
Xin đưa Giu-se Phạm Tâm!
Linh hồn khiết thăng thiên quốc.
Xuân đài tự tại, chân hưởng
phúc chi vô cùng;
Thọ vực tiêu dao, tín thường
sinh chi hữu vĩnh.(**)
Kinh văn sở đảo!
Thỉnh chúng đồng âm!...
Bùi Nghiệp
(*) Tục lệ xưa: Giỗ 49 ngày là chung thất, 100 ngày là tốt khốc, 1 năm
giỗ tiểu tường, 3 năm gọi là đại tường (giỗ hết hay mãn tang) sau 3 năm gọi là
giỗ kỵ...
(**) Lời trong kinh Phục dĩ bằng Hán tự của thầy Phan-chi-cô thành Phao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét