SÁCH
KINH THÁNH – Phần dẫn nhập cựu ước – Mục 10 (d) Sách Giảng Viên, trang 23.
Tác
giả suy tư khắc khoải về ý nghĩa cuộc sống, tất cả là phù vân. Vậy thì sống để
làm gì? Sau cuộc sống này còn gì tồn tại? Phản kháng những quan niệm cũ về
thưởng phạt (như sách Gióp) nhưng cũng không đưa ra được giải đáp nào hơn là sự
khiêm tốn vâng phục Thiên Chúa và tinh thần “thoát tục” nỗi khắc khoải này chúa
Giê Su sẽ trả lời dứt khoát…
Càn khôn luân
chuyển;
Vũ trụ tuần hoàn.
Nhất sinh bào ảnh;
Vạn thế phù vân!
Nhìn nước chảy một
chiều cao xuống thấp;
Ngắm gió xoay tứ
hướng bắc rồi nam.
Điều đang có rồi
ra sẽ có;
Chuyện đã làm tất
cũng phải làm.
Khổ đau lắm vì chưng
đa hiểu biết;
Phiền muộn nhiều
bởi lẽ lắm khôn ngoan.
Kìa ai:
Thâu gom ngà ngọc;
Tích cóp bạc vàng.
Nhất hô thiên ứng;
Duy lệnh bá cung.
Gác tía lầu son,
đất đai cuồng chân ngựa chạy, dinh kho chục đội quân canh, Ngoài ngõ lao xao kẻ đưa người đón;
Nhà cao cửa rộng, đồng
ruộng thẳng cánh cò bay, chuồng trại trăm đàn gia súc, trong nhà nườm nượp đầy
tớ gia nhân.
Sáo lộng tiêu hòa,
rộn rã sân rồng cổng phượng;
Ăn sung mặc sướng,
nghỉ ngơi gối gấm màn loan.
Hay chăng?
Ảo ảnh ảo ảnh y ảo
ảnh!
Phù vân phù vân
tất phù vân!
Một thời sinh tử -
khóc cười – yêu ghét;
Mấy cuộc gieo
trồng - hòa chiến - lượm quăng?
Lợi lộc chứ kẻ bo
bo giữ của?
Vẻ vang gì người
chằm chặp ôm danh?
Đứa khờ khạo ngây
ngô, sự nhung nhớ đâu hằn dấu tích;
Người tài cao trí
thượng, điều lãng quên mất vết thời gian.
Chẳng giữ được lại
ra công tốn sức;
Không lưu tồn sao
tổn trí hao tâm?
Dưới vầng dương,
là bóng ngựa qua khe sớm biến;
Trên mặt đất, chỉ
dã tràng xe cát mau tan.
Hăm he thả mồi bắt
bóng;
Công cốc giật quýt
dành cam.
Biển bốc hơi thì bay lên tụ hợp;
Mây đầy nước lại đổ xuống tràn lan.
Vậy nên:
Trừ khử đớn đau ngoài xác;
Đẩy lui phiền muộn nội tâm.
Chuỗi tuổi già đằng đẵng dài lâu, đừng não
nề khi đã xế;
Đời thanh trẻ vụt qua thoáng chốc, Cứ vui
hưởng lúc còn xuân.
Công trình bởi Chúa tạo, chẳng biết lúc
nào, vậy sáng sáng cần đi gieo chăm chỉ;
Thành quả do Trời ban, nào hay thời điểm, nên
chiều chiều cứ đứng cấy chuyên cần.
Lục lọi chút bạc tiền, đôi ba người hãy
giúp;
Sớt chia niêu cơm bánh, vài bốn kẻ cùng ăn.
Chớ chờ lúc cuối cùng gõ cửa;
Đừng đợi khi kết thúc sang thăm.
Còn chi nữa lúc mặt trời mờ ánh sáng;
Có gì chăng khi tinh tú lặn tối tăm.
Vì ngày ấy:
Thiếu nữ tinh anh, giờ đã run tay mờ mắt;
Chàng trai vạm vỡ, nay thành khụy gối sụm
chân.
Đường sinh bỗng nhiên khép lối;
Cửa tử thoáng chốc mở toang.
Tất cả đâu tồn tại;
Mọi điều sẽ lặng câm.
Ảo ảnh -
ảo ảnh!
Phù vân – phù vân!
………..
Lạy chúa Trời! Xin đổ mưa thiêng quyền
phép!
Tâu Thượng đế! Hãy ban gió thánh chí nhân…
Bùi Nghiệp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét