Mười
tám năm
Người
dung dăng,
Ta
dung dẻ.
Trên
đường trăng.
Mơ
trăm năm,
Quên
nghìn năm.
Ôi!
Trái táo,
Vết
dao găm.
Ngừời
gần quá,
Chúa
xa xăm.
Nơi
chăn ấm,
Chốn
lạnh băng.
Nẻo
phù trần,
Chết
trầm ngâm.
Ăn
qủa cấm,
Xa
địa đàng.
Lòng
mênh mang,
Dạ
bâng khuâng.
Nhìn
tượng Chúa
Có
ăn năn?
Cũng
tri ân!
Ta
dung dăng,
Người
dung dẻ,
Một
hồng trần!...
Bùi Nghiệp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét