VĂN
MÌNH VỢ NGƯỜI
Cứ tưởng mình đây đệ nhất thơ
Dè đâu ấu trĩ quá non khờ
Vênh râu đắc ý đầu mờ mịt
Vác mặt hài lòng óc huyễn mơ
Hí hủm vợ người sao uyển chuyển?
Bần thần mẹ hĩm cứ ngay đơ!
Kinh niên chứng bệnh chàng thi sĩ
Biết đến khi nào hết ngẩn ngơ
Bongtaduong
NGỬI
VĂN CHƯƠNG (*)
Tác giả nghe đồn có dị nhân
Mắt lòa ngửi sách biết tà chân
Tây Sương khịt khịt mùi ôm ấp
Tam Quốc khì khí vị rẽ phân
Kìa đó Tây Du nhiều quỷ quái
Ồ này tác phẩm của nhà văn!
Bởi tôi hít thấy mùi thum thủm
Đích thị là ông đố có lầm!
(*)
Chuyện tiếu lâm: Có một nhà
văn, tuy về già hai mắt đã bị lòa nhưng có một biệt tài là ngửi sách. Cứ đưa
cho ông một quyển sách đã có tiếng tăm, sau khi ngửi và sờ nắn quyển sách hồi
lâu là ông có thể đoán ra tựa quyển sách không mấy khó khăn. Một hôm, có anh
bạn đến chơi và dẫn theo vài ba người thân nữa để cho họ tận mắt chứng kiến
biệt tài có một không hai này, đồng thời để nhờ xác định về một quyển sách tâm
đắc mà anh ta sắp xuất bản. Anh bạn tuần tự đưa sách cho ông ngửi:
- Này anh, hãy ngửi quyển này?
Nhà văn lòa phán ngay:
- Đây là quyển Tam Quốc Chí !
- Sao biết?
- Vì có mùi binh đao.
Mọi người vỗ tay tán thưởng, anh bạn lại
đưa tiếp, nhà văn trả lời rất nhanh:
- Đây là quyển Tây Sương Ký!
- Sao biết?
- Vì có mùa phấn sáp.
Mọi người lại vỗ tay, anh bạn lại đưa
tiếp, nhà văn không cần nghĩ ngợi:
- Đây là quyển Tây Du Ký !
- Sao biết?
- Vì có mùi yêu quái toả suốt lộ trình.
Mọi người lại vỗ tay, anh bạn lần này hơi
chần chừ đưa ra tác phẩm của mình:
- Còn quyển này?
- Đây là quyển sách của anh, có lẽ chưa xuất bản nên
tôi không biết tựa.
- Sao biết?
- Vì nó có mùi thum thủm.
Lần này mọi người ồ lên :
- Trời đất! Hay hết ý!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét