Có hàng rào bình yên trong bão
tố,
Nhiều bàn tay đan năm ngón
chen nhau.
Những ban tay khăng khít thuở
ban đầu,
Đan kết lại, khối tình son
kim thạch.
Mình đã sống quá nửa đời tai
ách,
Mình đã đi bóng xế đổ nghiêng
đường,
Mình đã mơ từng giấc mộng hoàng
lương,
Bừng mắt dậy, mở chong nhìn
trao tráo.
Kìa mây ảo vẽ vời tranh vân
cẩu,
Kìa bóng câu qua khe cửa băng
vèo.
Kìa công hầu khanh tướng chẳng
mang theo,
Ta biết thế! nên cười vang
ngạo nghễ.
Ta biết thế! Nên bình yên đấy
nhé.
Dặn thê nhi, thôi ngộ biến tùng
quyền,
Bởi tồn vong sinh tử mệnh do
thiên.
Tri thiên mệnh tắc bình yên
lạc đạo.
Ta đâu sợ, đắm mình trong giông
bão.
Thương nhân sinh chưa tắm gội
thưong đau,
Thương nhân sinh sầu mặt ủ mày
chau.
Công tích lũy nay dã tràng
xe cát.
Nào đứng dậy! Bàn tay đây nắm
chắc.
Lại lên đường, ta há sợ
phong sương.
Ải nhân gian ta vượt quá nửa
chừng,
Ta nào ngại hề! Lưng còng gối
mỏi.
Ta nào ngại hề! Tình trao nóng
hổi!
Chẳng câu thề, tình theo mãi
bên nhau.
Những bàn tay khăng khít buổi
ban đầu,
Đan kết lại, cho bình yên hơi
thở!
Bão tố ơi! đừng hòng phá vỡ.
Khoảng bình yên có sẵn ở
trong ta…
Bùi Nghiệp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét