(Tặng giáo sĩ
Anh Giáo Jos Mai Biên)
Từ quê nhà , ta
theo dấu San thành,
Nơi ấy có anh :
cùng tông cùng tổ.
Việc Chúa làm,
nào ai biết rõ ?
Như mây nước
tương phùng,
Vần xoay vận
chuyển khôn cùng!...
Dấu chỉ nơi anh:
con người khai phá!
Từ trẻ thơ long
đong vật vã...
Bởi Chúa mài –
giũa - gọt nơi anh,
Chúa xới – vun -
trồng từ thuở đầu xanh,
Vì Ngài muốn biến
anh thành khí cụ!
Ôi việc Chúa! Nào
ai biết tỏ?
Như người thợ:
Tiện – phay – bào
cho phẳng cho tròn,
Hàn – vá - nối
cho liền cho kín.
Người đóng tàu
mong đất liền với biển,
Cho đôi bờ nối
nhịp cầu vui,
Cho hàng hàng lớp
lớp ngược xuôi,
Chúa sắm sửa để
anh nên phường nên thợ.
Ôi việc Chúa! Xin
đừng bỡ ngỡ!
Như cuộc đời
thường:
Như đũa có đôi,
Như giầy như dép
chẳng chịu đơn côi.
Bởi anh con cháu
A Dong tổ phụ,
Bởi Chúa muốn anh
nên chồng nên vợ.
Để hiểu, thực
hành ân nghĩa phu thê,
Để sản sinh con cháu đề huề,
Để anh gương mẫu
dậy răn nhân thế.
Ôi việc Chúa!
Nghĩ suy chẳng thể!
Anh với ta, cùng
tiên tổ một nhà,
Chung sách bài
hôm sớm ê a,
Cùng thuở hàn vi
cơm cà mắm mặn,
Cũng hai buổi sớm
hôm lận đận.
Có khi khốn cùng
phẫn hận nguồn cơn:
“ Hỡi Chúa ơi,
sao Người nỡ bỏ con!”
Con rời rã đứt
hơi rồi Lạy Chúa!
Cổ chát đắng,
họng khô đau tận cúa,
Lưng cong oằn,
hằn bỏng rộp bong da.
Nhưng! Không thể
mất niền tin yêu trông cậy,
Bàn tay nào ân
cần nâng con dậy?
Ta với anh: Hưởng
lộc ân nơi đấng tạo thành,
Thần linh Chúa
như bạn đồng hành,
Hằng soi sáng,
đốt hun ta bằng lửa...
Lửa dẫn ta thoát
vòng vây buả,
Lửa dẫn đường đi
về nhà Chúa.
Hãy mến yêu phó thác nơi người,
Hãy mến yêu phó thác nơi người,
Hãy bình tâm,
trông cậy an bài,
Chúa chẳng làm
thất vọng một ai!
Có phải chăng?
Đây là dấu chỉ!
Cho dân Ngài đầu
thiên niên kỷ.
Việc Chúa làm,
Có thủy ắt phải
có chung.
Ngày cánh chung,
sẽ hoan lạc vô cùng.
Quy về một mối!
Việc Chúa làm!
Nào ai biết nổi!...
KP
Bùi Nghiệp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét