Bùi Nghiệp
1. Hoàng Quang – chông chênh vần thơ lục bát:
Bạn bè miệt Sài Gòn thường nói tôi với Hoàng Quang là hai kẻ tầm phào bốc phét, ngông nghênh đến ngờ nghệch.
Chả là trong nhiều cuộc gặp gỡ, trà chưa dư mà tửu chẳng hậu, chửa đến lúc men cay phừng phừng hứng khởi, Quang đã khen tôi làm văn tế ngang hàng Đồ Chiểu, tôi đáp lễ mà rằng: thơ ông nào kém Nguyễn Du, bằng hữu day qua ngả nghiêng cười hô hố: “Mẹ! Cả lò nhà nó bắt đầu tung hứng… …”
Này nhé! Khi tôi nhập cuộc du hành thơ anh những dòng lục bát, ngôn ngữ reo như gió thổi, trải tựa mây bay, tâm đắc nhất là lối tiết nhịp. Đất nước này có cả triệu người làm thơ lục bát, ai dễ được như anh.
Lại nữa, lối tiết nhịp đôi khi cố ý độn thủ thuật đảo – nghịch phách, nét chấm phá độc đáo tạo nên một phong cách, gờn gợn nỗi chông chênh…
Thường, thì lối ngắt câu không theo phách nhịp:
- Cúi là thằng, ngẩng thành ông,
Bả vinh hoa, rác chất chồng, có chi?
- Tranh Đông Hồ, khắc quả mơ,
Câu quan họ, vẳng đôi bờ nhớ thương (Niệm khúc trở về)
- Khóc sầu, một sớm nương dâu,
Khóc vôi sống, khóc trầu cau lỡ thì…(Lệ ru)
Có khi chẳng chú ý tới thi luật trắc bằng:
- Một ngày hai bốn múi giờ
Bương bả quá, thời gian thơ khoảng nào… (Giờ 25)
- Kiều ơi! Kiều ơi! Kiều ơi!
Đốt lò hương ấy tơ trời phím nao…(Đêm say)
- Mẹ hiền ru suốt đêm thâu
Xẻ vụn giấc ngủ - xẻ màu thời gian.
…Mẹ ơi! Cứu con mẹ ơi!
Con dại đánh mất cuộc đời, làm sao?... (Xé nát tim tôi)
Nhiều câu liên tiếp cố tình phá cách:
- Thế gian: Thật, giả, úa, tươi.
Đừng! Giấu tay áo giết người không dao
Trông trời mà ngắm thanh tao,
Trông đất mà hiểu: ngọt ngào lương duyên.
Cái đẹp nào khó khăn tìm,
Vẻ đẹp chinh phục trái tim con người… (Tĩnh tọa)
Thế đấy, bất cứ ngôn từ nào thoát ra khỏi miệng, đều ướp thơ trong đó, cả đời cầm bút thì ngần ấy năm nhả thơ, vốn chữ nghĩa anh vun đầy kho tri thức, cứ việc lấy ra, trao tặng bạn bè hớn hở dưng không.
2. Hoàng Quang – tỉ tê khóc bạn dòng lục bát:
Trong những lần tiệc tùng gặp gỡ, hay chỉ vài chung rượu xoàng xĩnh, huých anh một cú nhẹ, là như gãi vào chỗ ngứa, lập tức thơ trào tuôn xối xả. Trong bạn bè còn sống, anh ứng khẩu đọc thơ trao tặng, không giả dối nhưng là một khích lệ ngọt ngào làm người nhận lên tận mây xanh, trong bạn bè vĩnh biệt đi xa, thơ anh tỉ tê ai oán nhớ thương vò võ, khó cầm giọt lệ, người nằm xuống cũng thanh thản ngậm cười:
- Tin mày đột tử ngả nghiêng
Nẫu lòng Khai phá hồn thiêng đất trời
Và rồi:
- …Mãn tang thinh lặng nhớ mày
Cụng ly - nước mắt nghiêng say cơn buồn… (Bình ơi)
- …Là tròn lời hứa xin vâng
Là vuông vắn đủ chín tầng hy sinh…(khóc LM Xuân Huyê – Huyền Vũ)
- …Bây giờ một cõi yên nằm ,
Di ảnh hương khói xa xăm bao giờ ?...
Giỗ trăm ngày khóc vần thơ ,
Nhớ mày - nhớ quá - thẫn thờ - CHÍN ƠI !!.. (Chín ơi)
- …Cơn đau hằn đậm từng giây…
Chúa ôi - vật vã , oằn gầy tấm thân !!...(Chào nhé Hanh ơi)
- …Ru người giấc ngủ bình yên,
Quên đi những chuyện truân chuyên trong đời,
Hết nhiệm vụ, khẽ mỉm cười,
Giã từ trần thế, kiếp người đa đoan… (khóc Lộc Thành)
- …Nghĩa kim bằng – nghĩa phu thê,
Hương lòng quyện toả bốn bề quanh anh!!...
Im lìm thân xác yên lành,
Sao không thở nốt khí xanh xao còn?!... (khóc Phong Trai)
- …Sống khôn một dạ thẳng băng,
Thác thiêng khí phách lại càng thăng hoa!
Tiếc thương Khai Phá vỡ òa,
Ôi, dòng sông nhỏ bỏ ta nữa rồi !... (khóc Tố)
- …Ba năm dâu bể trêu ngươi,
Quầng mây xám lạnh lùng trôi cuối trời,
Ngã tư Ga vẫn đầy vơi,
Chốn xưa máu đổ phận đời hư không !...(mãn tang Phạm Tâm)
Ôi! Thật não nề ai oán, con thuyền lục bát cứ trôi, anh ngất ngưởng ly rượu đầy vơi, ngửa mặt dăm đăm nhìn về vô định, ở nơi xa những bằng hữu đồng môn đi trước, anh hồn họ hẳn còn lưu luyến cõi trần phù.
3. Hoàng Quang – vần thơ khóc bạn không lục bát.
- ...Nhang thắp trầm tư hương khói bay
Bình yên cho thân xác hao gầy
Hồn anh ngát tỏa thành giai điệu
Tấu khúc dâng tòa cao ngất ngây... (khóc LM Anh Thu – NS Từ Duyên)
- ...Từ nay thôi nhé ông!
Ngộ tương đồng bù khú.
Đâu chén anh chén chú?
Nhấp chuyện cũ ân tình ...(khóc Khoát)
---o0o---
Vậy đấy, từ đứng bóng đến xế chiều Hoàng Quang lần lượt khóc thương vĩnh biệt, nay bằng hữu vẫy gọi nhập đàn, tuy thương mến người còn ở lại, nhưng anh đã đến giờ khởi hành... Ở nơi vĩnh hằng ấy, các bạn cứ cười lên vì đâu cần nước mắt. Thôi để tôi khóc anh lần cuối nhá!
....Lòng son bút sắt miệt mài,
Tô bồi rèn giũa hôm mai trao đời.
Chừ anh về bến thảnh thơi!
Đàn xưa nối nhịp – rung lời tri âm....
Hai mươi bằng hữu chủng sinh Khai phá 64 đồng môn trên ấy, đủ lập một phường giàn chào chúng tớ lên định cư, sẽ không lâu đâu Hoàng Quang và các bạn ạ.
Bùi Nghiệp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét