Mươi
vần thơ sầu rụng trên đầu,
Hào
quang đổ vạn tinh cầu lấp loáng.
Sóng ngân vỗ, chạm thành ly chếnh choáng!
Ta
lênh đênh chệnh choạng giữa mờ trăng.
Ta
lao đao run rẩy lạnh như băng,
Giờ
hấp hối một sinh linh khờ khạo.
Ta
còn nhớ một thanh xuân khí hạo,
Gởi
mảnh tình vào dung mạo thanh mai.
Đêm
đợi trăng, đợi nhân ảnh liêu trai,
Dòng
tâm bút dày vò trang giấy ố...
Rượu
mấy ngụm ta nuốt sầu vạn cổ!
Thơ
mấy vần ta thố lộ trăng xanh.
Rượu
em ơi! Ơi tri kỷ song hành,
Đi
đi nhé! Nhé cùng đường lướt khướt.
Đàn
một khúc gởi bờ cầu Ô Thước.
Sụt
sùi chi gầy guộc khóc mưa Ngâu.
Hồ
xự xang ta nắn mấy cung sầu!
Trầm
khàn vọng giữa đêm thâu dằng dặc,
Quên
quên nhé! Kẻ cuồng si ngơ ngác…
Bùi Nghiệp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét